Sở Ninh Dực hơi nhíu mày cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối. Tiểu Bảo Bối cũng ngẩng đầu rồi nhe mấy cái răng trắng bóc về phía daddy nhà mình.
"Không cần."
Quả nhiên Sở Ninh Dực mở miệng chốt hạ rồi.
"Khụ khụ..." Lần này Cố Thanh Trần ho đến kịch liệt. Cô ta bàng hoàng mà chỉ thẳng vào Tiểu Bảo Bối: "Nó, anh nghe nó, nó thì biết cái gì chứ?"
"Bỏ cái tay xuống, em đang chỉ đại Boss tương lai của em đấy!" Sở Ninh Dực thản nhiên nói, thanh âm không nhẹ cũng không nặng.
Tiểu Bảo Bối vẫn nhe răng ra cười, chảy cả nước dãi.
Cô đừng coi thường con có được không, người ta cũng có quyền đưa ra quyết định đấy.
Cố Thanh Trần bị Sở Ninh Dực làm cho cáu đến nỗi muốn hộc cả máu, đại Boss tương lai ấy hả, thằng oắt này tới nói còn chưa biết kia kìa.
Thủy An Lạc ngồi ở phòng làm việc của Sở Ninh Dực chờ đến phát chán, hoàn toàn không biết Tiểu Bảo Bối nhà cô đã đưa ra một quyết định thế nào vì cô.
Thủy An Lạc buồn chán ngồi ở bàn làm việc của anh, hai ngón tay chống xuống thành hai cái chân rồi bắt đầu đi qua đi lại trên mặt bàn làm việc bóng loáng của Sở Ninh Dực. Sau đó cô bò ra bàn cầm tấm hình được đặt trên bàn lên xem, đây là tấm ảnh chụp cô với Tiểu Bảo Bối ở ruộng hoa Lavender ngày đó.
Trên bàn còn có một tập ảnh toàn là ảnh của bọn họ. Bên ngoài túi hồ hơ có viết mấy vấn đề liên quan đến tuyến du lịch Provence.
Xem ra Sở Ninh Dực thật sự muốn khai thác khu vực đó.
Thủy An Lạc xem từng tấm ảnh một, hầu hết đều là ảnh chụp cô với Tiểu Bảo Bối, có chụp chung, cũng có hình chụp riêng. Kỹ thuật chụp hình của Sở tổng hơn cô gấp mấy trăm lần, không có ảnh của anh, Sở tổng đại nhân đang chê bai tay nghề của cô đấy hả?
Thủy An Lạc nhìn một hồi, cuối cùng ánh mắt của cô dừng lại trên tấm ảnh của Tiểu Bảo Bối. Nếu không phải vì con trai thì chắc là cô và anh đã chẳng có được mối tình này rồi.
Có điều lúc Thủy An Lạc lia mắt xuống dưới lại trông thấy một tấm hình của Viên Giai Di. Trong tấm hình đó cô ta cũng đứng giữa ruộng hoa Lavender, mặc một chiếc váy điểm hoa, trên đầu đội một chiếc mũ cỏ màu ngà sữa. Trong tấm hình đó, Viên Giai Di đang ngẩng đầu nhìn mặt trời lại còn dùng một tay che bớt ánh nắng chói chang, tuy chỉ có một góc nghiêng nhưng Thủy An Lạc cũng nhìn ra người trong hình chính là Viên Giai Di.
Nhưng tại sao lại có ảnh của Viên Giai Di ở đây?
Thư ký đi vào rồi đặt cái ly tinh xảo trong tay xuống bàn, sau đó mỉm cười lên tiếng: "Phu nhân, giám đốc dặn tôi pha trà sữa cho cô.
"Cảm ơn." Thủy An Lạc lên tiếng nói một câu cảm ơn: "Cái này là..."
"Đây là hình quảng cáo cho dự án khai thác tuyến đường du lịch mới ạ." Thư ký mỉm cười giải thích rồi sau đó xoay người rời đi.
Đây là hình ảnh quảng cáo, vậy ra không chỉ có mình mà còn có cả Viên Giai Di sao?
Trên thực tế mà nói thì Viên Giai Di thích hợp hơn Thủy An Lạc. Cô ta là siêu mẫu thế gới, cô ta rất có danh tiếng.
Nhưng mà đây là Viên Giai Di!
Thủy An Lạc cúi xuống nhìn tấm hình trên bàn, vẫn thấy khó chịu trong lòng, chẳng lẽ chân của cô ta phẫu thuật xong rồi? Nên có thể xuất hiện để cạnh tranh với cô rồi sao?
Thủy An Lạc tùy ý lật mấy tấm hình trên bàn. Cô phát hiện ngoại trừ ảnh của mình với Tiểu Bảo Bối ra thì còn cả ảnh của Viên Giai Di nữa. Xem ra mấy người kia đều cảm thấy Viên Giai Di là người thích hợp nhất.
"Cạnh tranh công bằng sao?" Thủy An Lạc nhớ đến cuộc nói chuyện giữa cô và Viên Giai Di lần trước, sau đó lại nhìn về phía mấy bức ảnh rồi nhấc cốc trà sữa lên. Cho tới bây giờ Thủy An Lạc chưa bao giờ nghĩ sẽ cạnh tranh với bất kỳ ai, vì Sở Ninh Dực không phải là một món đồ.
Cũng không đúng, sao Sở Ninh Dực có thể không phải là một món đồ được?
Hình như cũng không phải...
Thủy An Lạc run lên, thôi kệ, không nghĩ nữa.
Thủy An Lạc còn đang mải xoắn xuýt chuyện có phải là món đồ hay không, lúc đang uống trà sữa thì cửa phòng làm việc bỗng mở ra. Thủy An Lạc giật mình khiến tay nghiêng một cái, thế là cả cốc trà sữa đổ ụp luôn xuống tấm hình trên bàn.
Là tấm ảnh của Viên Giai Di!