Sở Ninh Dực hơi nhíu mày nhưng dường như vẫn đang chờ Thủy An Lạc tự mình đi vào.
Thủy An Lạc ngủ một giấc rồi mới vừa tỉnh lại, cho nên bây giờ mục đích của cô đến đây là để xin lỗi Sở tổng.
Dẫu sao thì Sở tổng lúc tức giận thật sự cũng rất đáng sợ.
Cô không thích chơi trò lạnh nhạt đâu nha!
Thủy An Lạc chắp hai tay sau lưng rồi từ từ tiến vào, đi tới tận bên cạnh anh rồi mới mở miệng nói: "Em cảm thấy chúng ta phải nói rõ ràng vài chuyện liên quan đến đàn anh mới được."
Sở Ninh Dực nhướng mi ý bảo cô nói tiếp.
Thủy An Lạc hơi nghiêng nghiêng đầu: "Anh ấy không giống với Viên Giai Di hay Lâm Thiến Thần đâu, mối quan hệ giữa em với anh ấy không giống bọn họ."
"Chẳng lẽ không phải là anh ta thích em à?"
"Nhưng mà anh ấy đâu phải đối thủ của anh đâu!" Thủy An Lạc cãi lại như thể đây là chuyện hiển nhiên: "Em sẽ cố gắng tránh tiếp xúc với đàn anh, nhưng mà anh đâu thể bắt em coi anh ấy như một người hoàn toàn xa lạ đúng không? Với lại trông thấy bộ dạng của anh ấy ngày hôm nay chẳng lẽ anh thật sự muốn em phải lạnh lùng lờ đi sao?" Thủy An Lạc nói xong lại chợt cảm thấy có chút tủi thân.
Cô biết trước đây cô cũng xoắn xuýt cái chuyện bên cạnh Sở Ninh Dực có Lâm Thiến Thần và Viên Giai Di lắm, nhưng mà hai người họ thật sự đã tổn thương tới trái tim của cô, còn đàn anh lại không làm hại bất cứ ai cả.
Ngón tay thon dài của Sở Ninh Dực nhẹ nhàng gõ gõ trên đùi mình. Anh nhìn cô gái đang đứng cạnh giường tủi thân, ấm ức.
Thủy An Lạc mím môi lại thật chặt, cái cô muốn nói chính là những lời này.
Sở Ninh Dực mãi vẫn không chịu lên tiếng. Thủy An Lạc đột nhiên cảm thấy bản thân lúc này thật lúng túng.
Cuối cùng, đến khi Thủy An Lạc không thể chịu nổi cảm giác lúng túng này nữa thì cô nổi giận.
"Dù sao thì em cũng chỉ muốn nói mấy lời này thôi, anh muốn nghĩ thế nào cũng được!" Thủy An Lạc vốn định nói câu: "Em không thể máu lạnh như anh được." Nhưng mà cuối cùng vẫn không dám mở miệng thốt ra, hết cách cô đành dứt khoát xoay người rời khỏi đây.
"Thủy An Lạc, chẳng lẽ em chưa bao giờ nghĩ nguyên nhân tại sao anh không thích có bất cứ thằng đàn ông nào quanh quẩn bên cạnh em vì bất cứ lý do gì hay sao?"
Ngay lúc Thủy An Lạc muốn chạy ra ngoài, Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng.
Bởi vì yêu em, cho nên mới hy vọng trong mắt em chỉ có một người là anh. Bởi vì đã yêu em, vậy nên mới không muốn để bất cứ người đàn ông nào khác xuất hiện trước mặt em.
Thủy An Lạc bỗng khựng lại, cô quay đầu dùng ánh mắt không thể tin tưởng nổi nhìn người đàn ông đang chậm rãi từ trên giường bước xuống.
Nguyên nhân tại sao anh không thích có bất cứ thằng đàn ông nào khác ở bên cạnh em?
Nắm tay Thủy An Lạc siết lại thật chặt, đầu ngón tay cũng run nhè nhẹ. Câu trả lời rõ ràng ngay trước mặt, nhưng là do cô vẫn luôn đè nó xuống.
Ý của anh, là ý đó sao?
Sở Ninh Dực bước đến trước mặt Thủy An Lạc thì dừng lại, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, dường như khiến hai người họ có thể cảm nhận được cả hơi thở của đối phương.
Thủy An Lạc không ngẩng đầu lên, Sở Ninh Dực lại cúi đầu xuống.
Hơi thở của anh phả lên đỉnh đầu của cô, hơi thở của cô lại đập vào hai bàn tay đang siết lấy nhau thật chặt.
Sở Ninh Dực từ từ nâng tay lên rồi nhẹ nhàng tách hai bàn tay đang nắm chặt của cô ra, sau đó anh dùng bàn tay to lớn ấm áp của mình nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô: "Việc em có thể tới đây nói rõ cho anh hiểu, khiến anh cảm thấy rất vui." Sở Ninh Dực nhẹ nhàng lên tiếng, thanh âm tao nhã cứ thế đập vào tai cô không hề báo trước.
Thủy An Lạc ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn anh.
Những lời này thì có liên quan gì đến vấn đề của bọn họ sao?
Chuyện khiến Sở Ninh Dực vui mừng chính là việc sau khi cô xuất hiện lại muốn nói rõ mọi chuyện với anh, chứ không phải một thân một mình suy nghĩ linh tinh.
"Lạc Lạc, trong tình huống đó thì không phải chỉ có mình em mới giúp được anh ta, mà việc anh có thể làm thì tại sao anh phải cho em có hội đi giúp đỡ người đàn ông khác cơ chứ?"
Lời giải thích của Sở Ninh Dực vẫn hoàn hảo không chê vào đâu được giống như mọi khi.