Thủy An Lạc muốn khóc, Sở tổng à, đừng có thả thính con nhà người ta như vậy chứ.
Sở Ninh Dực đặt một nụ hôn lên cổ cô, Thủy An Lạc lại không chịu nổi mà rùng mình một cái.
"Anh thật dùng cách đối phó với Lâm Thiến Thần để đối phó với cô ta à? Thế nên thuốc là do anh bảo chú Sở đổi trên đường đưa đi sao?" Thủy An Lạc có thể nhìn ra lúc đó ngay cả Lan Hinh cũng sững cả người.
"Không phải!" Sở Ninh Dực chậm rãi mở miệng, nhưng vẫn lưu luyến mùi hương trên cơ thể cô: "Lâm Thiến Thần thật sự lấy báo cáo của em, còn Lan Hinh lại thật sự không cầm nhầm thuốc. Cô ta cẩn thận hơn Lâm Thiến Thần! Có lẽ lần này cô ta chỉ muốn thử xem có đúng là chúng ta đang nhằm vào cô ta hay không thôi, tiện thể có thể đổ thêm cho em tội vu khống!"
Thủy An Lạc khẽ đẩy Sở Ninh Dực ra một khoảng nhất định, sau đó cô nhìn thẳng vào mắt anh: "Sau đó thì sao?"
"Cô ta muốn giả, vậy thì anh liền cho cô ta biến thành thật thôi!" Sở Ninh Dực thản nhiên nói: "Vừa hay có thể để bà nội thấy rõ cô ta là hạng người gì."
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, chọc ai thì chọc, đừng chọc phải Sở tổng nhà cô, không là chết chắc luôn.
"Thế anh thả cô ta đi rồi à?" Thủy An Lạc cau mày.
"Ừ, kể cả anh không thả cô ta thì Lan gia cũng sẽ có cách đưa cô ta đi. Nếu vậy tại sao anh không tranh thủ đưa ra điều kiện với Lan gia. Lần này ba trăm triệu tiền vốn mà Viễn Tường cần để cải tổ lại là do Lan gia chi trả."
Thủy An Lạc chớp mắt, sững sờ cả người.
Là ba trăm triệu đó, không phải là con số ba nghìn vạn để lấy mạng cô đâu.
Sở Ninh Dực nhìn cái bộ dạng ngơ ngác đáng yêu của cô, không nhịn được mà hôn chóc một cái lên môi cô: "Yên tâm, từ giờ trở đi cô ta bị cấm túc ở Paris rồi, không thể xuất hiện trong cuộc đời chúng ta được nữa đâu. Anh nghĩ Lan gia sẽ không vì một Lan Hinh mà muốn đối đầu với anh!"
Thủy An Lạc cảm thấy đầu óc của mình mờ mịt vô cùng, không nhịn được mà vươn tay ôm lấy đầu của anh Sở, cái đầu này sao mà siêu quá vậy?
"Làm gì thế?" Sở Ninh Dực tóm lấy tay cô, cau mày nói.
"Em đang quỳ lạy đại thần!" Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
Lan Hinh tính tới tính lui cũng không thể tính được nổi cái bụng đen tối này của Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực nằm vật xuống, Thủy An Lạc thuận thế nằm luôn trên người anh.
"Quỳ lạy thế nào chẳng phải đều là quỳ cả sao?" Âm thanh mê người của Sở Ninh Dực vang lên.
Quỳ?
Thủy An Lạc nhìn lại tư thế của mình hiện tại, đầu lại nghĩ đến cái tư thế nào đó, lập tức cả người như đang lung lay trong gió.
Thủy An Lạc vùi đầu vào ngực Sở Ninh Dực rồi buồn bực nói: "Sao anh cứ không đứng đắn như thế hả?"
"Thằng đàn ông nào đứng đắn được với vợ mình được thì chỉ có hai trường hợp thôi, một là lên không nổi, hai là..." Sở Ninh Dực nói được một nửa lại dừng lại.
Thủy An Lạc tò mò, cuối cùng không nhịn được ngóc cái đầu lên nhìn anh: "Thứ hai là gì?"
Sở Ninh Dực nhướng mày nhìn bé gái đang tò mò nhìn mình, anh kéo Thủy An Lạc xuống rồi cúi đầu thấp giọng nói bên tai cô: "Là tại vợ xấu quá!"
Hai tay Thủy An Lạc lập tức che kín mặt anh: "Anh chỉ thích người xinh đẹp thôi!"
"Đúng thế, không thì sao mà anh thích em được?" Sở Ninh Dực tỏ vẻ đương nhiên.
Úi cha mẹ ơi, sao lại bất ngờ nói ra câu dễ nghe thế. Thủy An Lạc hơi giật mình nhưng ngay sau đó trong mắt hóa thành ý cười rực rỡ.
Ý Sở tổng là đang khen cô xinh đấy hả?
"Này gái ơi, cười đến mức bị rút gân luôn rồi à." Sở Ninh Dực nhìn cô gái đang ngồi trên người mình cười ngu tâm trạng bỗng tốt lên theo.
Thủy An Lạc cũng không bận tâm, chỉ cần anh khen cô xinh đẹp thôi rồi muốn chọc ngoáy thế nào cũng được.
Cười chán chê xong rồi Thủy An Lạc mới cúi xuống nhìn Sở Ninh Dực, "Anh Sở."
"Hửm?" Sở Ninh Dực nhìn cô gái đang nằm trên ngực mình rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo sống lưng của cô.
"Em muốn đón ba về phía bên này. Hơn nữa hôm nay Viễn Tường quay trở lại hoạt đồng rồi, em muốn báo cho ba biết." Thủy An Lạc thỏ thẻ nói.