Phong Phong đứng cách không xa dưới ký túc xá của Kiều Nhã Nguyễn, cúi đầu nhìn chiếc di động trong tay mình, trượt qua trượt lại vài lần, lại ngẩng đầu nhìn về phía đến cả bóng lưng cũng không thấy đâu kia, khóe miệng hơi nhếch lên, đúng là một cô nàng bướng bỉnh.
Kiều Nhã Nguyễn quay lại ký túc xá, chỉ có mình Tân Nhạc ở trong phòng, thấy bảo buổi chiều đã có người đến đón Trần Thiến Đồng đi rồi.
Tân Nhạc vốn đã định lên giường đi ngủ, thấy Kiều Nhã Nguyễn quay lại, liền ngả xuống giường nhìn cô, "Bà về rồi đấy à?"
Kiều Nhã Nguyễn khẽ đáp lại một câu, mặc dù không có hảo cảm gì với Tân Nhạc nhưng cũng không ghét như Trần Thiến Đồng.
Kiều Nhã Nguyễn vào phòng tắm rửa mặt. Tân Nhạc nằm lướt di động, "Này, Thủy An Lạc thực sự là vợ trước của Sở Ninh Dực à? Với lại giờ hai người đó đã làm hòa chưa?"
"Không liên quan gì đến bà thì phải." Kiều Nhã Nguyễn vừa đánh răng vừa mở miệng nói.
Tân Nhạc có chút ngượng ngùng, "Tại tôi thấy hai người đó vừa show ân ái với nhau trên wechat nên mới hỏi vậy thôi."
Show ân ái?
Không phải là khoe gấu con à?
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, tùy tiện chùi hai cái rồi liền súc miệng đi ra, "Tân Nhạc, bà có hai cái di động đúng không, cho tôi mượn một cái đi, tôi làm mất di động mất rồi."
"Ừ..." Tân Nhạc nói, rút từ dưới gối ra một cái di động ném cho Kiều Nhã Nguyễn.
Tân Nhạc cũng không phải kẻ ngu, biết lúc nào nên ngả về phía nào, vốn chỉ là sinh viên, cũng chẳng có ân oán gì lớn, hơn nữa những gì Sở Ninh Dực làm ngày hôm nay cũng đủ khiến cô ta sợ hãi rồi, cho nên không đối đầu với bọn họ là tốt nhất.
Kiều Nhã Nguyễn cầm di động của Tân Nhạc, nằm sấp lên giường lên wechat, sau đó vào tường của Thủy An Lạc, thấy bao nhiêu là bình luận liền nhấn like, không bình luận vội mà đi tìm Thủy An Lạc.
[Lão Phật Gia: Xui quá, di động bị tên điên kia tịch thu mất rồi, bây giờ vẫn chưa trả lại.]
Thủy An Lạc vừa tắm rửa xong bước ra, đang nhăn nhó xem có nên lên giường hay không, di động đột nhiên rung lên một cái, Thủy An Lạc vội vàng cầm máy lên, đọc xong tin nhắn liền nhíu mày.
[Tiểu Lạc Tử: Vậy bây giờ mày đang dùng di động của ai?
[Lão Phật Gia: Tân Nhạc đấy, nó có hai máy.]
Tân Nhạc?
Thủy An Lạc nghĩ, nhìn Sở Ninh Dực đang ngồi bên giường xem tài liệu, hơi gật đầu.
"Lẽ nào Tân Nhạc bị chuyện hồi sáng anh làm hù cho sợ rồi?" Cho nên mới đổi tính không gây sự với bọn cô nữa.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tò mò của Thủy An Lạc, thản nhiên nói: "Cô ta là người thông minh, biết mình nên làm thế nào, thấy Trần Thiến Đồng xuống đài, đương nhiên là phải biết xoay theo chiều gió rồi."
Thủy An Lạc bĩu môi, ngồi xuống giường, sau đó tiếp tục trả lời tin nhắn.
[Tiểu Lạc Tử: Hay là tao nhờ Sở tổng lấy về giúp mày nhé, anh ta vẫn nghe lời Sở Ninh Dực mà.]
[Lão Phật Gia: Chậc chậc chậc, mày khoe khoang yêu đương không biết chán à? Không cần, mai tao đi tìm anh ta tiếp.]
[Lão Phật Gia: Thôi, tao đi ngủ đây, không quấy rầy hai người ấy ấy nữa.]
Thủy An Lạc đầu đầy vạch đen nhìn câu sau cùng của con bạn, ấy cái con em mày í mà ấy.
Có điều trong lúc Thủy An Lạc đang âm thầm phỉ nhổ thì Sở Ninh Dực lại đột nhiên sáp lại gần sau lưng cô, thấp giọng nói: "Nếu người ta đã không đành lòng quấy rối chúng ta làm việc, không bằng..."
Thủy An Lạc bỗng nhiên đứng dậy, trực tiếp mở miệng nói: "Em ngủ ở sofa."
Có điều cô còn chưa kịp đi, đã bị Sở Ninh Dực ôm ngang lấy quăng lên giường, có điều chưa đến mức đè phải Tiểu Bảo Bối.