Nhưng Sở Ninh Dực không nói thì An Phong Dương cũng không nhắc tới, đó chính là một quá khứ không có ai biết.
Thủy An Lạc hơi thở dài. Cô cúi đầu nhìn cậu con trai đang mông lung buồn ngủ trên vai mình rồi nhanh chóng chạy theo người đàn ông phía trước.
Bệnh viện kẻ đến người đi, Kiều Nhã Nguyễn ôm theo đống đồ ít ỏi của mình rời khỏi đây, có điều lúc rời đi lại trùng hợp thấy Lan Hinh đang đi kiểm tra phòng bệnh.
Trên đường đi, Kiều Nhã Nguyễn đã được Phong Phong thuật lại đại khái mọi chuyện. Cô nàng đã biết rõ chuyện Thủy An Lạc gặp nạn là do Lan Hinh một tay dàn dựng lên, cái cần thiết bây giờ chính là chứng cứ.
Vậy nên khi Kiều Nhã Nguyễn nhìn thấy Lan Hinh thì hơi rũ mắt xuống che đi hận ý chợt lóe lên trong đáy mắt. Lúc cô ngẩng đầu lên thì khuôn mặt đã tươi cười, vui vẻ trở lại.
"Em phải về trường làm trợ giảng thật sao, ở đấy cũng không học được nhiều bằng ở bệnh viện đâu." Lan Hinh khẽ thở dài một cái, hình như là cô ta có ý muốn giữ Kiều Nhã Nguyễn lại.
Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười, nhưng mà nụ cười lại không xuất hiện nơi đáy mắt: "Cũng giống nhau cả thôi mà chị, em cảm ơn. Phong Phong còn đang ở bên ngoài chờ nên em đi trước đây!"
"Phong Phong?" Lan Hinh quả thật có chút tò mò: "Anh ta đi dạy học rồi à?"
"Đúng thế!" Kiều Nhã Nguyễn vẫn mỉm cười: "Nếu không còn chuyện gì nữa thì em xin phép đi trước nhé."
"Nhã Nguyễn này!" Lan Hinh đột nhiên lên tiếng gọi Kiều Nhã Nguyễn lại, cô ta đi mấy bước đến trước mặt cô nàng: "Lúc trước chị nghe Lạc Lạc nói..." Lan Hinh đang nói dở lại bỗng im bặt, dường như cô ta đang suy nghĩ xem có nên hỏi ra hay không, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua: "Được rồi, nếu em đã quyết định như vậy thì thôi đi đi vậy."
Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười gật đầu, bước qua cô ta rời đi.
Có điều lúc Kiều Nhã Nguyễn đi ngang qua thì một cái kẹp sách trong tay bỗng rớt xuống. Cô thốt lên một tiếng rồi khom người xuống nhặt.
Nhưng Lan Hinh lại nhanh tay hơn Kiều Nhã Nguyễn. Cô ta cúi xuống giúp Kiều Nhã Nguyễn nhặt hết đồ lên. Lúc ánh mắt của cô ta nhìn đến tấm thẻ đề tên ở phía trên thì có hơi sửng sốt một chút.
"Em cảm ơn chị!" Kiều Nhã Nguyễn đưa tay nhận lại đồ của mình rồi nói lời cảm ơn.
"Không có gì." Lan Hinh vừa nói vừa nhìn theo bóng lưng Kiều Nhã Nguyễn rời đi, ánh mắt cô ta càng trở nên thâm trầm. Ngay lúc Kiều Nhã Nguyễn biến mất tại khúc quẹo thì Lan Hinh cũng cất bước đi theo cô ra ngoài.
Kiều Nhã Nguyễn liếc mắt thấy cô ta đi ngay đằng sau mình, cô liền bước nhanh hơn. Lúc cô đi tới bên cạnh xe của Phong Phong thì Lan Hinh lại dừng lại ở một góc ở cửa bệnh viện.
Phong Phong xuống xe nhìn Kiều Nhã Nguyễn ôm đồ trong tay, hơi cau mày lại cầm lấy: "Chỉ có mấy thứ này thôi à?"
"Chả thế thì sao?" Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh một cái rồi giật lại đồ của mình: "Không cần anh quan tâm!" Có điều lúc Kiều Nhã Nguyễn giật lại đồ thì một tấm thẻ lại bị rơi xuống đất.
Phong Phong cau mày nhìn nó rồi cúi người nhặt lên, lúc anh ta thấy cái tên phía trên tấm thẻ thì cười khẩy một cái: "Mặc Lộ Túc tặng à... tôi nói này Kiều Nhã Nguyễn, em vẫn chưa từ bỏ ý định đi sao? Người ta căn bản không hề yêu em đâu."
"Liên quan gì đến anh cơ chứ, thích anh ấy là chuyện riêng của tôi!" Kiều Nhã Nguyễn tức giận đáp trả. Cô bực bội muốn đoạt lại tấm thẻ trong tay anh ta.
Đáng tiếc Phong Phong lại bỗng giơ cao lên, khiến cô vồ hụt một cái.
Kiều Nhã Nguyễn tức giận trợn mắt nhìn Phong Phong: Anh đừng có làm quá, này không giống những gì chúng ta đã bàn!
Cô nhìn Phong Phong với ánh mắt cảnh cáo.
Phong Phong nhướng mày: Bây giờ ông đây làm đạo diễn, muốn diễn thế nào là do ông quyết định.
Kiều Nhã Nguyễn cười khinh một cái: Sao nào, đạo diễn thế này là muốn cưỡng ép đổi tình tiết sao?
Phong Phong cười: Ừ đấy thì sao?
Lúc Kiều Nhã Nguyễn đưa tay muốn giật lấy tấm thẻ thì Phong Phong bỗng đè Kiều Nhã Nguyễn lên trên cửa xe, đôi mắt đã đỏ ngầu lên vì cơn ghen, mặc dù biết bọn họ chỉ đang diễn thôi nhưng Kiều Nhã Nguyễn vẫn bị ánh mắt này dọa sợ.
Vậy ra, thế này mới gọi là Ảnh đế!