"Nếu bà lo lắng thì mai bảo hai đứa nó về ăn cơm, đến lúc đấy hỏi rõ cũng chưa muộn mà." Sở Mặc Bạch nói xong liền tắt ti vi đi.
"Sao hả, ông biết gì rồi?" Hà Tiêu Nhiên nheo mắt nhìn chồng mình.
Sở Mặc Bạch trưng ra vẻ mặt vô tội: "Phu nhân nói vậy là có ý gì, vi phu bao nhiêu ngày qua không phải đều ở bên cạnh phu nhân hay sao? Làm sao mà biết được?"
Hà Tiêu Nhiên tức giận trừng ông một cái, sau đó xoay người đi lên lầu.
Sở Mặc Bạch ngồi tựa lưng vào sofa, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Con trai ông rất thông minh, nhưng có lúc thông minh quá ngược lại cũng sẽ bị thông minh hại.
***
Trong suốt buổi tiệc, Sở Ninh Dực không hề buông Thủy An Lạc ra, cho dù là đi toilet, anh cũng đi theo, có điều sẽ đứng chờ ở ngoài cửa.
Cho đến khi Cố Thanh Trần không nhìn nổi nữa, phải chạy thẳng đến cửa phòng vệ sinh tìm người, "Em bảo này, anh có cần phải như thế không? Làm như ai ăn thịt được chị ấy không bằng?"
Cố Thanh Trần nghĩ cô sắp không nhận ra ông anh họ này mất rồi. Giờ thậm chí cả chuyện mất mặt thế này mà anh ấy cũng làm cho được, cô còn có thể nói gì nữa đây?
Sở Ninh Dực tựa vào tường, chẳng thấy có gì không ổn cả, anh phải khiến Thủy An Lạc tin tưởng hoàn toàn vào anh trước khi cô biết chuyện của Thủy Mặc Vân. Chỉ có như thế, cô mới không cảm thấy sợ hãi vì bị bỏ rơi nữa.
"Khó nói lắm, vợ anh chỉ có một, lỡ đâu bị đám người các em bắt nạt thì sao?" Sở Ninh Dực thản nhiên mở miệng nói.
Cố Thanh Trần sắp bị cái giọng điệu thản nhiên này của anh chọc tức đến ói máu luôn rồi, "lỡ đâu bị đám người các em bắt nạt thì sao?"
Nói như thể bọn họ sẽ bắt nạt Thủy An Lạc thật vậy.
Lúc Cố Thanh Trần đang định mở miệng bật lại, lại phát hiện trên gương mặt của ông anh họ mình xuất hiện một nụ cười nhẹ. Cô từ từ ngoảnh lại, quả nhiên liền nhìn thấy cô gái đang đứng ở cửa phòng vệ sinh nhìn về phía họ.
Cố Thanh Trần bỗng muốn cười, anh họ cô, xem ra đã thất thủ thật rồi.
Thất thủ trong chính tay cô vợ trước của anh ấy!
Cố Thanh Trần giậm chân một cái, xoay người bỏ đi.
Thủy An Lạc bước từ toilet ra, vươn tay khoác lấy tay anh, sau đó nhìn theo Cố Thanh Trần, "Anh vừa nói gì với cô ấy thế?"
"Nói cho con bé biết mẹ của con trai anh hơi ngốc, bảo nó đừng bắt nạt em." Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô, sau đó lại đưa tay lên chỉnh lại cặp tóc cho cô.
Thủy An Lạc trợn trắng mắt, anh có chắc chắn là người khác bắt nạt cô chứ không phải chính anh mới là người bắt nạt cô không?
Lúc hai người quay lại hội trường, xung quanh toàn tuấn nam mỹ nữ mặc đồ lộng lẫy. Thủy An Lạc cúi đầu nhìn bộ quần áo thể thao trên người bọn họ. Đúng là ở đâu thì mặc đồ đó, cô đứng đây trông kiểu gì cũng không thấy hợp.
"Sở tổng."
Thủy An Lạc đang định bảo Sở Ninh Dực đi về, phía trước lại có vài người bước về phía bọn họ, ai nấy đều mặc âu phục đi giày da, Thủy An Lạc nhìn đã thấy nhức cả đầu.
Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, coi như chào đáp lại họ.
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, rõ ràng chỉ mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản, nhưng khi mặc trên người anh thì lại tựa như anh mới chính là chủ đạo ở đây. Trái lại, những người mặc vest đi giày da này lại có vẻ quá nghiêm túc.
Quả nhiên, con người vẫn phải dựa vào trang phục.
"Xem ra chuyện vui của Sở tổng với cô Thủy đây cũng sắp tới rồi, chỉ là không biết là tình hình hiện giờ của Thủy tổng thế nào rồi?" Người nọ chừng năm mươi tuổi, vẻ mặt khi nhìn Thủy An Lạc có vài phần từ ái.
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, nhưng anh vẫn thản nhiên giới thiệu, "Lạc Lạc, đây là chú Lưu, là đối tác trước đây của ba em."
"Cháu chào chú Lưu." Thủy An Lạc lễ phép chào hỏi.
Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy thật kỳ lạ, tại sao lúc người này nhắc đến ba cô, cả người Sở Ninh Dực lại có phần căng thẳng hơn trước thế nhỉ?