Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn, lần này tiêu đề của các tin tức lại chuyển hướng lần nữa. Chắc truyền thông của cả cái thành phố A này cũng sắp phải khóc thét lên rồi: Sở tổng ơi anh đi nhanh quá, chẳng cho chúng tôi chút cơ hội nào để thở cả!
Thủy An Lạc thầm thương thay cho đám phóng viên kia, không phải tại Sở tổng đi nhanh đâu, mà là Sở tổng bay quá thấp thôi.
Tin tức không phải gì khác mà chính là việc tập đoàn Sở Thị quyên góp cho vùng thiên tai.
[Thực hiện lý tưởng sống cao đẹp, hướng tới đỉnh cao của cuộc đời]
[Tập đoàn Sở Thị dẫn đầu quyên góp, cùng lý do với vợ trước của Thái tử]
[Vợ trước sống chết chưa rõ, Thái tử gia về nước phối hợp với vợ trước quyên góp cho vùng thiên tai]
...
Vân vân và mây mây một loạt các tin tức có tiêu đề tương tự như vậy trên bản tin.
Sáng còn đang là mấy tin kiểu như vợ cũ của Thái tử Sở Thị gặp nạn, Thái tử gia biến mất. Nhưng khi các tin tức lá cải đang tung hoành khắp các mặt trận thì tập đoàn Sở Thị lại bỗng xuất chiêu đáp trả thế này đây.
Người ta cao giọng nói, Sở Thị muốn đi quyên góp!
Mấu chốt là ở chỗ, anh thích quyên thì cứ quyên đi, lại còn giơ cao cờ hiệu "Thực hiện lý tưởng cao đẹp của của cuộc đời, hướng tới đỉnh cao nhân sinh" làm gì, ai chẳng biết câu đó là câu lúc trước vợ cũ của Thái tử đã nói cơ chứ.
Vậy nên Thái tử gia à, anh đang làm cái gì thế hả?
Muốn tưởng nhớ vợ cũ sao?
Muốn lợi dụng cái chết của vợ cũ hay muốn rắc thức ăn cho chó đây?
Nhất thời Thủy An Lạc có chút thương xót cho những người làm truyền thông của thành phố A này, đám người đó căn bản không thể theo kịp tốc độ thay đổi của Sở tổng mà.
Không đúng, là không theo kịp tốc độ bay của Sở tổng.
Chuyện cô còn sống cho đến bây giờ cũng không có nhiều người biết, dù cho có đi đến trung tâm mua sắm thì cũng bị Sở tổng bao trọn cả tầng rồi, kể cả chuyện Lâm Thiến Thần bị xử tử hình cũng chỉ tiến hành trong im lặng, không có ai biết là cô bị hại cả, cũng không ai biết đằng sau trận sạt lở đó còn ẩn giấu một bí mật không thể nói cho người khác biết.
Sở Ninh Dực chỉ liếc cô một cái, sau đó xốc nách của Tiểu Bảo Bối giúp nhóc đứng lên.
Sau vụ "ba nó à" kia thì Thủy An Lạc lại tiếp tục nổi tiếng trong giới truyền thông của thành phố A này một lần nữa, đồng thời cô cũng trở thành một bí bật của thành phố A, về chuyện sống chết của cô, mọi người không thiên về hướng cô đã gặp nạn mà hầu hết đều nghĩ rằng cô vẫn còn sống.
Thủy An Lạc sờ sờ mũi, đám người này đúng là còn đáng tin hơn cả đài khí tượng thủy văn nữa.
"Thế nên tiệc rượu anh nói chính là cái này ấy hả?" Thủy An Lạc tò mò hỏi.
Trong lúc Tiểu Bảo Bối đang ê a kịch liệt yêu cầu ba đặt mình xuống thảm, để cậu nhóc được "bước đi" thật sự dưới đất, Sở Ninh Dực khẽ gật đầu.
Thủy An Lạc hơi bĩu môi rồi lại đọc tin tiếp.
***
Đúng sáu giờ chiều, Kiều Nhã Nguyễn tan làm ở bệnh viện.
Dường như cơn mưa lớn gây tai họa cho cả thành phố này đã hoàn toàn biến mất, mọi người lại trở về với cuộc sống bình thường.
Kiều Nhã Nguyễn đeo túi ra khỏi bệnh viện. Cô cúi đầu nhìn đồng hồ. Còn nửa tiếng nữa mới tới giờ hẹn với Thủy An Lạc, giờ cô tới là vừa kịp.
Lúc chờ xe bus tới, cô lại nghĩ đến cuộc trò chuyện với đàn anh, không khỏi cảm thấy ủ rũ, mất mát.
Giờ có yêu thầm hay công khai yêu thì cũng đều hết hy vọng cả rồi, cô thế này cũng được xem là đang thất tình đấy nhỉ?
"Bíp bíp..."
Tiếng còi xe vang lên, Kiều Nhã Nguyễn đang cúi đầu cũng tò mò ngẩng lên, ngay tức thì liền trông thấy chiếc xe đắt tiền của Phong Phong.
Xe bus tới trạm, Kiều Nhã Nguyễn lườm chiếc xe kia một cái rồi nhảy phốc lên xe bus, dù sao anh ta cũng không dám xuống khỏi xe đâu, nếu không đám người này sẽ vây chết anh ta.
Phong Phong nheo mắt nhìn người vừa mới đi khỏi qua, từ gương chiếu hậu có thể trông thấy động tác cô nhảy lên xe.
Phong Phong nhíu mày, cô gái này lần nào cũng cứ phải đối đầu với anh ta như thế sao? Anh ta có lòng tốt tới đón cô, kết quả người này lại coi như không trông thấy mình?
Từ lúc nào mà Phong Phong này không còn cảm giác tồn tại nữa vậy?