Có vẻ như Mặc Lộ Túc vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Anh cho rằng con đường trong tương lai của hai người sẽ dễ đi lắm sao?" Hai tay Mặc Lộ Túc siết chặt, nhưng vẫn duy trì sự tỉnh táo như lúc đầu.
"Vậy cũng không phiền bác sĩ Mặc đây phải bận lòng!" Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói rồi kéo luôn tay Thủy An Lạc ra ngoài.
Thủy An Lạc bước lảo đảo một cái, có thể thấy rõ được sự tức giận của Mặc Lộ Túc.
Nhưng cô lại chẳng thể có bất cứ cảm giác đau lòng nào, vì như thế chỉ khiến anh càng lún sâu hơn mà thôi.
Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc ra khỏi khách sạn, đẩy luôn cô lên xe.
Lúc này Thủy An Lạc đang cảm thấy có chút suy sụp, nhưng lúc Sở Ninh Dực lên xe rồi cô mới khẽ kêu lên một tiếng: "Ơ gì nhỉ, không phải em là người mời sao? Sao em lại bỏ anh ấy lại đó rồi?"
Sở Ninh Dực hơi sững lại, nhưng ngay lập tức lại khôi phục vẻ tao nhã thường ngày của mình. Lên xe rồi anh mới đưa tay ra xoa đầu cô: "Đồ ngốc, sau này chúng ta phải phân công rõ ràng một chút, anh phụ trách mưu trí, còn em phụ trách việc não tàn cho anh."
Ý anh đang bóng gió rằng, lần này là anh cố tình trả thù.
Rõ ràng là đang bị chửi là ngốc nhưng Thủy An Lạc lại cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Trên đời này được mấy người đàn ông có thể nói thẳng với người con gái của mình rằng: "Anh phụ trách mưu trí, còn em phụ trách việc não tàn" đâu cơ chứ.
Cô không cần phải làm gì cả, chỉ cần sống một cách vui vẻ là được, còn mọi phiền não trên thế gian này, anh đều có thể giải quyết được hết.
Lúc Sở Ninh Dực bắt đầu khỏi động xe, Thủy An Lạc liền dựa đầu vào bả vai của anh: "Nhưng mà lần này em muốn tự làm!"
Sở Ninh Dực lái xe, chạy ra khỏi bãi đỗ xe rồi mới cúi đầu nhìn cô gái đang ôm cánh tay anh thật chặt: "Này ngốc, đây là việc phạm pháp đấy, mau buông tay ra đi!" Mặc dù anh rất thích những hành động thân mật của cô, nhưng nếu liên quan đến tính mạng, đặc biệt là mạng sống của cô thì sao anh dám mạo hiểm được?
Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, tức giận ngồi thẳng người dậy. Lần nào cũng thế, cứ định nói mấy câu tình cảm là y như rằng bị anh phá sóng ngay được.
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc ngồi bên cạnh thở phì phò, khóe miệng hơi cong lên: "Nhưng nhà mình có một người lòng dạ độc ác là đủ rồi, chứ anh sợ tương lai Tiểu Bảo Bối mà phát ra là không xử lý được đâu."
Lòng dạ độc ác?
Thủy An Lạc quay qua nhìn anh, lời này nói cô có vẻ thích hợp hơn chứ nhỉ.
"Rõ ràng là em tự vệ mà, diệt trừ một mầm họa ngầm cũng hơn là diệt trừ một mối nguy hiểm ở rõ trong chỗ sáng chứ!" Thủy An Lạc bật lại, người ta mà không động chạm đến cô thì cô đâu rảnh hơi mà tốn tâm tốn sức đi gây chuyện với người ta.
"Ngốc ạ, ngoan, mưu kế của em thỉnh thoảng vùng lên để bảo vệ mình thì được, còn chuyện này thì cứ để anh lo!" Suy cho cùng thì anh cũng không muốn tay cô dính đến mạng người.
Còn tay anh thì đằng nào cũng dính đến quá nhiều rồi, thêm vài người nữa cũng chẳng sao.
"Anh có thể đừng gọi em là ngốc mãi như thế nữa được không, bị anh gọi như thế em cũng sắp ngáo theo luôn rồi đấy!" Thủy An Lạc buồn bực lên tiếng.
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày: "Cái sự ngốc của em là anh gọi mà ra chắc?"
Thủy An Lạc giận dữ túm chặt quần áo mình, trong lòng đang âm thầm rủa xả. Khi nào mưu trí của cô lại login thì cô phải bẫy anh một vố to mới được, chứ ai lại để anh lần nào cũng bắt nạt mình thế này.
"Mình đi đâu đấy?" Thủy An Lạc nhìn cảnh vật bên ngoài rõ ràng không phải đường về nhà, tò mò lên tiếng hỏi.
"Trung tâm thương mại, hiếm có dịp đi ra ngoài thế này, tranh thủ đang đổi mùa thì mua ít quần áo cho Tiểu Bảo Bối, cả em nữa!" Sở Ninh Dực nhàn nhã nói.
Thủy An Lạc lại lẩm bẩm, không phải người ta thường bảo đàn ông đều không thích đi mua sắm sao? Sao trông tên này còn thích thú hơn cả cô nữa vậy.
"Thế còn chuyện tối nay mời mấy người kia tới nhà ăn cơm thì sao?" Thủy An Lạc vội hỏi.