Sở Lạc Nhất nhìn gã, Tống Kha cũng đang nhìn cô.
Lúc này ở cổng trường không có nhiều người lắm.
Sở Lạc Nhất cầm một quyển sách trên tay, đứng cách xa gã chừng một mét, thấy gã bước xuống xe.
Sau khi xuống, gã đóng cửa xe lại rồi nhìn về phía Sở Lạc Nhất: “Đúng lúc có việc đi ngang qua đây, nhớ hôm nay em có tiết cho nên thử tới xem một chút, không ngờ lại được gặp em thật.”
Sở Lạc Nhất cảm giác được lời này của gã sai quá là sai, nếu đã biết cô có tiết thì kiểu gì mà chẳng gặp được cô ở đây.
Thế nhưng Sở Lạc Nhất không muốn nói gì về vấn đề này cả.
“Anh có việc gì tìm em à?” Sở Lạc Nhất mỉm cười hỏi.
Tống Kha cong môi, nói: “Cũng không có chuyện gì lớn cả, trước đó có nghe nói con trai của em nằm viện, lúc đó anh không ở đây cho nên cũng không qua thăm được, bây giờ thế nào rồi?”
“Đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn anh!” Sở Lạc Nhất nói rồi nhìn đồng hồ: “Việc của anh ở thành phố J đã xong rồi à?”
“Cũng hòm hòm rồi, không có chuyện gì lớn cả, qua một thời gian ngắn nữa là có thể về thành phố A.” Tống Kha nói rồi xoay người, lấy một cái hộp từ trong xe ra: “Cái này anh mua cho con trai em, tuy chưa gặp nhau nhưng đây cũng coi như là quà gặp mặt cho thằng bé!”
Sở Lạc Nhất nhìn hộp quà trong tay gã, bên trong là robot biến hình mà mấy bé trai yêu nhất, Tiểu Quỷ Quỷ cũng thích, chỉ là nhóc thích súng lục hơn thôi.
Sở Lạc Nhất nhận lấy hộp quà, nói: “Thật là cảm ơn đàn anh quá.”
“Ừ.” Tống Kha nói rồi nhìn đồng hồ: “Em đang định đi về sao? Không bằng để tôi đưa em về nhé.”
“Không cần, cũng không xa, đi vài bước là đến nơi rồi.” Sở Lạc Nhất từ chối, cô nói tiếp: “Đàn anh có việc bận thì cứ làm đi, không cần phải lo cho em đâu.”
Cố Tỉ Thành bế con trai đi tới. Tiểu Quỷ Quỷ vừa thấy mẹ đằng xa thì định hồ lên, thế nhưng lại bị bá bá bịt miệng rồi kéo vào một góc khuất.
Tiểu Quỷ Quỷ mở to đôi mắt tròn xoe của mình nhìn Cố Tỉ Thành một cách khó hiểu, tại sao không cho con gọi mẹ thế?
Cố Tỉ Thành vừa dỗ dành tâm tình chẳng hiểu mô tê gì của của trai, vừa nhìn tình hình bên kia.
May mà Tống Kha cũng không nói gì nhiều với Sở Lạc Nhất, không bao lâu sau đã lái xe rời đi.
Sau khi gã đi khỏi, Sở Lạc Nhất thở hắt một hơi rồi định xoay người về nhà.
Nhưng chưa kịp bước đi thì trước mặt cô đột ngột xuất hiện một bó hoa hồng cản đường, Sở Lạc Nhất khựng lại, sau đó vươn tay nhận lấy bó hoa xinh đẹp: “Gần đây thông não rồi à, tặng hoa không lấy tiền sao?”
Tiểu Quỷ Quỷ cười khanh khách được mẹ ôm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn bị bó hoa hồng to tướng che lấp.
Cố Tỉ Thành tự động đi tới gần đường cái, bởi vì anh đang mặc quần trang cho nên cũng không ôm Sở Lạc Nhất, chỉ đơn giản nhận lấy món đồ chơi trong tay cô: “Đàn anh của em cũng có lòng ghế đấy.”
“Robot biến hình!” Tiểu Quỷ Quỷ vươn cái tay muốn ôm lấy nhưng lại bị Cố Tỉ Thành tránh đi: “Về nhà rồi mới được chơi!”
Tiểu Quỷ Quỷ bĩu cái mới, được rồi, vậy thì nhóc về nhà rồi mới chơi.
Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn món đồ chơi trong tay, thật sự mà nói thì anh không dám đưa quà Tổng Kha tặng cho con trai mình chơi lắm.
Vì Sở Lạc Nhất còn phải bế Tiểu Quỷ Quỷ cho nên Cố Tĩ Thành tự giác ôm lấy bó hoa.
Tiểu Quỷ Quỷ vươn cái tay lên đòi. Cố Tỉ Thành bẻ một bông hoa rồi đưa cho nhóc, anh nói: “Đàn anh của em tới đây làm gì thế?”
Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn thoáng qua món đồ chơi trong tay Cố Tỉ Thành, ý bảo anh tự nhìn đi.
Cố Tỉ Thành: “...”
Không hiểu sao anh lại đột nhiên cảm thấy sự thông minh của mình bị tổn thương. Rốt cuộc anh đã hỏi câu hỏi ngu ngốc gì vậy chứ.