Sở Ninh Dực đang đi lên cũng phải khựng lại, mãi một lúc lâu cũng không quay đầu.
Sở Lạc Duy đắc ý dựa ở cửa bếp, nhìn ba đang đứng trên cầu thang.
Sở Ninh Dực từ từ quay lại, nhìn dáng vẻ đắc ý của con trai mình, “Con có biết trên đời này người thành công nhất là người thế nào không? Chính là sau khi vấp ngã, bò dậy được còn có thể có được thành tựu lớn hơn cả trước khi ngã, ví dụ như hàng tặng kèm là con với Bao Đậu ấy”
Hàng tặng kèm?
Sở Lạc Duy vạch đen đầy mặt nhìn ba mình.
Được rồi, gừng càng già càng cay, anh thua rồi.
“Còn con đó, giờ có bò dậy cũng không tìm được điểm chống đỡ, ba thấy con cứ bò dưới đất luôn đi” Sở Ninh Dực không hề nể tình cha con, nói rất thẳng thắn, rất dứt khoát.
Sở Lạc Duy siết chặt nay nhìn Sở Ninh Dực quay người đi lên nhà.
“Đừng có trông mong gì vào việc phụ nữ sẽ nói rõ ràng cho con biết, điều này là không thể nào đâu. C con phải tự
mình nghĩ, con đã cho đi cái gì? Cái gì là cái con bé muốn, cái gì là cái con bé không muốn nhưng con cũng vẫn cho con bé” Lúc Sở Ninh Dực đi lên đến bậc trên cùng, anh mới quay lại nhìn con trai mình, “Đừng có phạm phải sai lầm ngu xuẩn giống như anh trai con, mẹ con không chịu nổi đả kích này đâu”
Sở Lạc Duy vốn còn đang thấy cảm kích ba mình, nhưng cái miếng thức ăn cho chó cuối cùng kia đúng là khiến anh chết nghẹn luôn rồi.
Thế ra ba làm như vậy, thật ra vẫn là vì mẹ thôi.
Sau khi thấy ba lên hẳn rồi, Sở Lạc Duy mới nghĩ lại lời ba anh nói.
[Đừng có trông mong gì vào việc phụ nữ sẽ nói rõ ràng cho con biết, điều này là không thể nào đâu. Con phải tự
mình nghĩ, con đã cho đi cái gì? Cái gì là cái con bé muốn, cái gì là cái con bé không muốn nhưng con cũng vẫn cho con bé.]
Cái gì là cái cô ấy muốn?
Cái gì là cái cô ấy không muốn?
Trong lúc nhất thời, Sở Lạc Duy thật sự không thể nghĩ ra nổi.
Điều duy nhất mà anh nghĩ đến chính là cuộc cãi vã của họ ngày hôm đó.
Cô nói: Dù sao cậu cũng muốn tất cả mọi người đều thần phục cậu, giờ tôi cãi lại cậu nên cậu không vui chứ gì?
Thần phục, cầu vu oan này nghiêm trọng đấy.
Anh muốn sự thần phục của tất cả mọi người, nhưng không cần sự thần phục của cô.
Anh cùng chiều cô như một nữ hoàng, sao có thể bắt cổ thần phục mình được?
Sở Lạc Duy đứng dựa ở cửa bếp một hồi lâu, nghiêm túc nghĩ lại vấn đề từ bản thân, rốt cuộc trong tiềm thức anh đã cho cô suy nghĩ gì mà cô không muốn đây?
Nhưng đến trước mắt, anh vẫn không thể nghĩ ra được.
*****
Thành phố J, tại quận doanh.
Sau khi Cô Ti Thành trở về vẫn chỉ có một chữ “bận”.
Hầu như ngày nào Tiểu Quỷ Quỷ cũng chưa kịp thấy bá bá đã ngủ mất rồi, chờ tới lúc nhóc dậy thì bá bá lại bạn mất, chỉ lúc ăn sáng nhóc mới biết rằng bá bá đã về nhà.
Mà trong khoảng thời gian này, Châu Thiên Thiên đã làm ra một chuyện thật sự chọc giận Sở Lạc Nhất.
Chuyện là, hôm đó Sở Lạc Nhất phải lên lớp cho nên gửi Tiểu Quỷ Quỷ qua nhà chị gái đối diện. Mấy ngày nay cũng có vài chị dâu đưa con mình tới ở, đều ở tầm tuổi của Tiểu Quỷ Quỷ. Tiểu Quỷ Quỷ có bạn mới nên cũng thoải mái để mẹ đi làm.
Nhưng sáng sớm hôm đó, lúc Sở Lạc Nhất đang làm việc lại nhận được một cuộc điện thoại, là chị dâu Cả gọi tới, nói Tiểu Quỷ Quỷ bị thương nhập viện rồi, giờ đang ở bệnh viện quân y, bảo cô mau tới.
Sở Lạc Nhất hoảng sợ, còn chưa dạy xong đã chạy tới bệnh viện.
Tiểu Quỷ Quỷ bị ngã vỡ đầu, trên mặt trên người còn có không ít vết thương trầy trụa to nhỏ, lúc này thằng bé đang khóc lóc ầm ĩ, còn Cố Tỉ Thành thì đang bế dỗ con.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Sở Lạc Nhất đau lòng đón lấy Tiểu Quỷ Quỷ đã được xử lý xong vết thương.