Ánh nắng chiều rất vừa phải, chiếu vào phòng rất ấm áp.
Ngày tháng mười đã hơi se se lạnh.
Sở Lạc Duy đút hai tay vào túi, thong thả giẫm lên nắng chiều mà bước vào nhà Kiều Vi Nhã.
Đương tuần lễ vàng mùng một tháng mười, bạn nhỏ Phong Tĩ Triệt đang ở nhà làm bài tập.
Thấy Sở Lạc Duy bước vào, thằng bé lặng lẽ chỉ tay lên tầng, nói cho anh biết chị gái cậu đang ở trên tầng đó.
Sở Lạc Duy cảm ơn em vợ, quay người đi lên tầng.
Phong Tĩ Triệt chậc chậc vài tiếng, thương cho anh rể tương lai, lần này chắc chắn vẫn bị đuổi xuống thôi.
Cho nên tại sao cứ phải tìm người bạn gái nóng tính như chị gái cậu nhỉ? Giống y hệt như mẹ cậu vậy.
Tìm một cô gái dịu dàng như chị Miên Miên không phải tốt hơn sao?
Không đúng, cũng không đúng, bây giờ cậu vẫn nhớ dáng vẻ chị Miên Miên khi nổi giận với anh Cả, quá kinh khủng, đến cả anh Cả cũng sợ đến đơ cả người, cho nên dịu dàng cũng không đáng tin.
Thôi thôi, đừng kiếm bạn gái nữa, một mình vẫn an toàn hơn.
Sau khi lên tầng, Sở Lạc Duy khẽ khàng xoay chốt cửa phòng Kiều Vi Nhã, phòng của Kiều Vi Nhã được cải tạo thành phòng tối, do Phong Phong làm, bởi vì Kiều Vi Nhã thích chụp ảnh, cho nên Phong Phong làm vậy để giữ chân con gái yêu ở nhà.
Trong phòng rất tối, Sở Lạc Duy cẩn thận mở cửa ra rồi đóng lại.
“Phong Tĩ Triệt, chị đã bảo bao lần rồi, đừng có vào phòng lúc chị đang rửa ảnh, như thế sẽ bị nhòe.” Kiều Vị Nhã nhíu mày nói, gắp một tấm ảnh ra, sau đó dùng kẹp treo trên dây, nhưng người chưa kịp quay lại đã bị người ta ôm lấy từ phía sau.
“Vẫn đang giận à?” Sở Lạc Duy nói với vẻ lấy lòng.
Kiều Vị Nhã khẽ khựng lại, đẩy mạnh anh ra, “Ai cho cậu vào đây, đi ra ngoài.”
Mấy ngày nay Sở Lạc Duy đã bị đẩy ra rất nhiều lần, từ trạng thái tức giận ban đầu đã sớm đổi thành điềm tĩnh rồi. Anh bị đẩy đến mức lùi về sau một bước mà chỉ khẽ thở dài, “Tiểu Bất Điểm, cậu phải nói cho tôi biết tại sao cậu giận thì tôi mới biết đường xin lỗi chứ.”
Kiều Vi Nhã quay đầu, nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt gay gắt, “Đến cả việc mình sai ở đâu mà cậu còn không biết, cậu đến tìm tôi làm gì?”
Kiều Vi Nhã ghét nhất là dáng vẻ “Cậu cho tôi biết nguyên do, tôi sẽ xử lý ngay” của Sở Lạc Duy, dường như lỗi lầm là của người khác, anh đã dự tính trước tất cả mọi việc.
“Ra ngoài, ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa.” Kiều Vi Nhã nói rồi đấy thằng anh ra ngoài.
Sở Lạc Duy đưa tay nắm lấy cổ tay cô, trầm giọng nói, “Tiểu Bất Điểm, có chuyện gì thì cũng cần giải quyết hết, cậu cứ luôn như thế là có ý gì?”
Kiều Vị Nhã nghe anh nói vậy, bỗng chốc như quả bom bị châm ngòi nổ, cô đẩy mạnh anh ra ngoài, “Cậu cút đi, tôi không muốn thấy cậu nữa, chúng ta chia tay rồi, chia tay rồi.”
Sở Lạc Duy bị Kiều Vi Nhã đẩy ra ngoài, cánh cửa phòng đóng lại một lần nữa.
Dưới lầu có tiếng chậc chậc của Phong Tĩ Triệt. Cậu biết ngay sẽ thế này mà, chị cậu mà giận thì đến ba cậu còn phải sợ nữa là.
Cho nên Sở Lạc Duy bị đuổi ra ngoài quá bình thường luôn.
Khi Sở Lạc Duy bị đuổi ra ngoài, Phong Phong đang đứng ở đầu cầu thang nhìn anh, cười như không cười.
“Chú Tư.” Sở Lạc Duy khẽ gọi.
“Chàng trai, tiền đổ mờ mịt nhỉ.” Phong Phong chậc chậc vài tiếng rồi thong thả xuống lầu. Sở Lạc Duy: “...”
Đúng là mờ mịt thật, bởi vì anh hoàn toàn không biết Kiều Vi Nhã đang giận chuyện gì, hoàn toàn không thể hiểu nổi.