Tống Kha vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm như trước, che giấu đằng sau nụ cười ấy là thứ gì, có lẽ chỉ mình hắn mới biết.
“Đúng thế, có lẽ đó là chuyện duy nhất mà đàn em không có sự lựa chọn khác.” Tống Kha mỉm cười đáp lời, tựa người vào lưng ghế mà nhìn họ, “Đàn em, đúng thế không?”
Sở Lạc Nhất bị gọi tên, đành phải ngẩng đầu nhìn gã.
Thâm ý trong ánh mắt của Tống Kha, Sở Lạc Nhất vờ như không nhìn thấy.
Bởi vì cô biết, Tống Kha đang thử thăm dò xem cô có động lòng với gã hay không thôi.
Đáp án tất nhiên là, không thể nào!
“Đúng chứ, nhưng em đã biết anh ấy từ năm mười tuổi rồi, hơn nữa chúng em yêu đương qua mạng bao nhiêu năm như thế, hình như cũng không còn chừa chỗ cho lựa chọn nữa, đúng không.” Sở Lạc Nhất nói rồi nhìn về phía Cố Tỉ Thành.
Cố Tỉ Thành vươn tay xoa đầu cô, cười cười mắng một tiếng, “Nói như thể tủi thân lắm ấy.”
Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt, cúi đầu ăn cơm.
Tổng Kha nhìn Sở Lạc Nhất như vậy, khóe mắt dường như co lại, cho nên đến cả ánh mắt gã cũng soi mói hơn vài phần.
“Anh Tống thường trú ở thành phố J hay đến thành phố J công tác vậy?” Cố Tỉ Thành vừa chăm sóc Sở Lạc Nhất ăn cơm vừa lên tiếng hỏi.
“Đi... công tác dài hạn, chắc phải ở bên này một thời gian.” Tổng Kha cầm đũa lên, “Lần trước đã gặp đàn em, nhưng trùng hợp là lần đó anh không ở đây.”
“Công việc bận quá mà, thời gian chăm sóc cô ấy cũng ít, nhưng may mà lần này không bị lỡ.”
Họ cứ khách sáo cầu qua câu lại, Sở Lạc Nhất chỉ phụ trách việc ăn, mà lúc này Cố Tỉ Thành đang nuôi cô như nuôi heo.
Trước khi đi, Tống Kha lại hỏi thêm một vấn đề, “Khi nào kết hôn vậy, đến lúc đó nhất định phải mời tôi nhé.”
“Tất nhiên rồi, anh là đàn anh của Nhất Nhất mà, tất nhiên phải mời anh rồi.” Cố Tỉ Thành ốm Sở Lạc nhất, đứng trước cửa nhìn Tống Kha đang đứng trên bậc thềm.
Tổng Kha gật đầu, đưa tay ra mở cửa xe, “Cảm ơn sự tiếp đãi của hai người, có cơ hội lại gặp nhé.” Tống Kha nói rồi cúi người vào xe, lái xe rời khỏi đó.
Sau khi gã đi rồi, Sở Lạc Nhất nhảy thẳng xuống bậc thềm, nhìn theo bóng lưng rời đi của gã, “Tiểu Bất Điểm nói, công ty của anh ta đã tuyên bố phá sản rồi, bây giờ anh ta chú tâm vào việc ứng phó với anh à?”
Cố Tỉ Thành cũng bước xuống bậc thềm, chỉ có điều bước chân anh rõ ràng đã nhanh hơn, dù sao thì giờ này e rằng con trai họ đã dậy rồi.
Sở Lạc Nhất xì một tiếng, thong thả theo sau anh, âm thầm nghĩ, ai bảo lúc trước anh chém gió sẽ ở bên thằng bé, giờ thấy tiêu đời chưa?
Mà sau khi về đến chỗ ở của mình, Tống Kha thu lại nụ cười đã duy trì suốt cả một ngày. Gã sập cửa lại, quảng mình lên ghế sofa.
Cố Tỉ Thành này cho gã cảm giác rất lạ, khiến gã hoàn toàn không đoán được.
Điều này cũng chứng tỏ rằng Cố Tỉ Thành này khó đối phó hơn những gì gã tưởng tượng nhiều.
“Cố Tỉ Thành, cứ chờ đó mà xem.” Tống Kha nói, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ sắc bén.
Mà khi Sở Lạc Nhất và Cố Tỉ Thành về đến nhà thì Tiểu Quỷ Quỷ thật sự đã dậy. Lúc này thằng bé đang ngồi trên thảm chơi xếp hình với chị. Nghe thấy tiếng gõ cửa, cơ thể nhóc lập tức quay phắt lại. Sau khi xác nhận đó là ba và mẹ nhóc, Tiểu Quỷ Quỷ kiêu ngạo quay lưng lại, tặng cho ba mẹ bé một chiếc mông. Ai bảo họ ra ngoài không dẫn nhóc đi theo.
Chị gái kia dở khóc dở cười, “Có khi thằng bé này thành tinh rồi cũng nên.” Còn biết đường liếc một cái xem có phải ba mẹ mình không rồi mới giận nữa chứ.