Sở Lạc Nhất đã thấy cảm động trong một khắc, nếu như không có câu sau.
“Chúng ta đi gặp Tổng Kha đi.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Sở Lạc Nhất đẩy anh ra, cười nhạt một tiếng, bước thẳng tới bên bàn ăn, bắt đầu tức giận dùng bữa sáng.
Cố Tỉ Thành cười khẽ, quay người vào phòng con trai, đánh thức thằng bé dậy.
Cho nên, chưa được bao lâu sau, Sở Lạc Nhất đã nghe thấy tiếng hét phấn khích con trai. Từ trước đến giờ, thằng nhóc này lúc nào cũng thích ba nó nhất.
Khi Sở Lạc Nhất đang nghiến răng nghiến lợi ăn cơm, Tiểu Quỷ Quỷ đã được ba nhóc bế ra ngoài.
Sở Lạc Nhất nhìn con trai mình đang phấn khởi. Cô cười hở một tiếng, không kìm lòng được mà phải tạt nước lạnh vào hứng thú của bé, “Lát nữa ba con phải đi đấy.”
Tiểu Quỷ Quỷ nghe thấy thế mà tức giận, bĩu môi, “Bá bá không đi đâu.”
Cố Tỉ Thành nhìn Sở Lạc Nhất mà dở khóc dở cười, lát nữa anh vẫn phải đi thật, vì phải gặp Tống Kha, tuyệt đối không thể dẫn theo con trai theo được.
“Ăn cơm đã nảo, qua xem xem ba đã làm món gì này.” Cố Tỉ Thành bế con trai ngồi xuống bên bàn ăn.
“Bá bá không đi.” Tiểu Quỷ Quỷ kiên trì tới cùng.
“Rồi rồi rồi, ba không đi, ăn cơm đã.” Cố Tỉ Thành đành phải đồng ý với nhóc.
Sở Lạc Nhất cười khà khà, để cố xem lát nữa anh lừa con trai mình thế nào được.
Cố Tỉ Thành liếc mắt nhìn vợ mình, rồi cảnh cáo cổ đừng cười trên nỗi đau của người khác.
Sở Lạc Nhất chỉ mỉm cười, không đáp lời.
“Có chuyện này anh cần hỏi sư phụ, gần đây sư phụ...”
“Gần đây tâm tình của ba em rất tệ, chửi chó đánh mèo, gắt lên gắt xuống, gắt với em, gắt với anh trai em, đến cả với mẹ em cũng bật chế độ gắt lên được, anh cứ đi tìm đi.” Sở Lạc Nhất gần đây còn không dám gọi điện thoại. Cô sợ bị người ba đang thời kỳ mãn kinh của mình mắng đến mức phải nghi ngờ cuộc đời. Ba cô nói cô tha thứ cho Cố Tỉ Thành nhanh thế, đúng là bất lực, không giống với con gái của ba cô, vừa không có đầu óc vừa nhát gan, cứ như sợ người đàn ông kia chạy mất vậy. Vậy nên cô cứ vui vẻ nuôi con mỗi ngày thôi.
Ba cô bị anh trai cô chọc tức đến mức thời kỳ mãn kinh tới sớm, ba cô gắt gỏng đến mức cô phải xem xét lại cuộc đời mình.
Cố Tỉ Thành khựng lại, miệng lưỡi độc địa của sự phụ anh là thứ không ai địch lại được, anh biết rõ chuyện này.
Nhưng anh bắt buộc phải hỏi, cho nên cho dù phải nghi ngờ cuộc đời, anh cũng buộc phải đi.
“Gần đây sư phụ bị đả kích gì à?” Phải hỏi cho rõ ràng trước, nếu không sợ đến khi chết dưới đầu lưỡi của sư phụ rồi, anh vẫn chưa nói được một câu.
“Anh trai em về nhà rồi.”
Chỉ một câu thôi mà Cố Tỉ Thành đã hiểu vì mỗi lần anh về nhà, ba anh như thể cũng mong rằng anh đừng tồn tại.
Đàn ông vào tầm tuổi này, không nên dây vào thì hơn.
Nếu không phải vì bất đắc dĩ, có chết anh cũng không gọi cuộc điện thoại này đầu.
Cho nên, khi điện thoại vẫn chưa được bắt máy, Cố Tỉ Thành có cảm giác mình đang đợi lệnh tử hình. Tiểu Quỷ Quỷ ngồi trên đùi ba, không biết ba mình đang sợ cái gì.
“Dùng một câu thuật lại lý do của cậu.”
Điện thoại được kết nối, Cố Tỉ Thành giật mình vì giọng nói từ đầu dây bên kia. Anh không sợ khí chất mạnh mẽ khiến người khác phải nghẹn thở của ba anh, nhưng anh sợ ba vợ lắm.
“Tống Kha.”
“Có một tí chuyện vặt này mà cũng tìm tôi, cậu ăn cơm nguội à? Đến Tống Kha mà không xử lý được, cậu nhường luôn vị trí Lạc Thần cho cậu ta đi. Cậu ra ngoài làm nhiệm vụ, quân địch có thể thông báo hết thông tin cho cậu chắc, chuyện này mà cậu còn tìm tôi nữa thì con gái tôi đúng là bị mù rồi.”
Cố Tỉ Thành thật sự bị ba vợ mắng cho đầu óc mịt mùng như đi giữa màn sương, chưa kịp hiểu ra thì bên kia đã cúp máy.
Cố Tỉ Thành nhìn con trai, con trai anh cũng đang nhìn anh.