Không có Cố Tỉ Thành ở đây, cô vẫn phải bảo vệ con trai.
Cho nên, cố tuyệt đối không thể sợ hãi trước chuyện này.
Đến lúc này Sở Lạc Nhất lại có chút hối hận, tại sao cô lại sinh con trai?
Nếu như là con gái, cô có thể yên tâm được rồi, không phải sao?
Chí ít là mạng sống của nó có thể được bảo vệ.
Đáng tiếc lại là con trai.
Tiểu Quỷ Quỷ bị mẹ nhìn mà gai hết cả người, mẹ muốn gì nhỉ?
Cho nên bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ liền dứt khoát cưỡi xe chạy thật xa.
Sở Lạc Nhất thở dài, nhìn đồng hồ, định đặt đồ ăn bên ngoài.
Cho nên, lúc Tiểu Quỷ Quỷ thấy mẹ đang bấm điện thoại gọi đồ ăn ngoài liền khẽ thở dài một tiếng.
Những ngày tháng không có bá bá chỉ có thể ăn mì ăn liền và đồ ăn ngoài thôi.
Sở Lạc Nhất hơi khựng lại, nhìn cậu con trai đang vui đùa bên kia, “Mẹ con mình gọi đồ ăn ngoài được không.”
“Được ạ...” Tiểu Quỷ Quỷ cười tít mắt mở miệng.
Sở Lạc Nhất nhìn con trai, suy nghĩ một lúc lại đi vào bếp.
Tiểu Quỷ Quỷ ở một tiếng, vội vàng tụt xuống khỏi xe, sau đó đi theo cô, cặp mắt to sáng long lanh.
Sở Lạc Nhất mở tủ lạnh, quay lại nhìn con trai đang có chút kích động, giả vờ giỏi lắm, vừa nãy ai còn bảo là được hả.
Sở Lạc Nhất lấy hai quả trứng gà trong tủ lạnh ra, sau đó mở miệng nói: “Ăn trứng gà luộc nhé?”
“Vâng vâng vâng-” Tiểu Quỷ Quỷ không có yêu cầu gì to tát, chỉ cần là mẹ làm là được rồi.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu lại hưng phấn của con trai, Sở Lạc Nhất đột nhiên cảm thấy xót xa. Thằng bé thực sự không thích ăn đồ ăn ngoài.
Thấy Sở Lạc Nhất luộc trứng, Tiểu Quỷ Quỷ khua tay múa chân đi ra ngoài, vui vẻ hơn lúc nãy rất nhiều.
Nhóc chạy ra ngoài lại cầm lấy di động chạy vào, “Gọi điện, gọi điện, cho bà ngoại.”
Sở Lạc Nhất hơi nhướng mày, vươn tay cầm lấy di động, tìm tên của mẹ mình, sau đó bấm gọi video call, “Tìm bà ngoại làm gì? Nhớ bà ngoại à?”
Tiểu Quỷ Quỷ cười hì hì nhận lấy, lắc mông đi ra ngoài.
Sở Lạc Nhất càng thấy kỳ quái.
Tiểu Quỷ Quỷ đi ra ngoài xong liền nằm bò ra ghế sofa kể cho Thủy An Lạc nghe chuyện mẹ đang luộc trứng cho mình.
Sở Lạc Nhất vốn đang đứng ở cửa phòng bếp muốn nhìn xem nhóc định làm gì, nghe thấy cầu này bỗng rơi nước mắt.
Bên kia Tiểu Quỷ Quỷ vẫn còn hưng phấn nói chuyện với bà ngoại, cơ thể nhỏ bé ngồi trong phòng khách huơ tay múa chân.
Sở Lạc Nhất lặng lẽ đóng cửa phòng bếp lại, ngẩng đầu cố nén dòng nước mắt.
Trước đây mẹ bảo cổ học nấu ăn, cô nói ba đã nói sẽ nấu cơm cho cô cả đời rồi.
Mẹ cô liền cười cô: Chờ đến lúc con và Cố Tị Thành thực sự ở bên nhau con sẽ biết, làm vợ quân nhân chính là tự sống một mình, còn phải tự chăm sóc con cái. Mẹ với ba con còn có thể ở bên con cả đời sao.
Cô vốn nghĩ rằng, có tiền cố và con trai sẽ không chết đói được, nhưng hôm nay cô mới thực sự hiểu ra, tiền mua được sơn hào hải vị cũng không bằng một bát trứng luộc do cô làm.
Thằng bé chỉ muốn ăn cơm do mẹ nấu mà thôi.
Làm mẹ là một nghề.
Mà tất cả những kỹ năng trong đó đều là do người mẹ cam tâm tình nguyện học hỏi.
Hôm nay chỉ làm một bát trứng luộc, Sở Lạc Nhất bóc sạch sẽ cho con trai. Thằng bé rõ ràng rất sung sướng, cứ chạy tới chạy lui trong phòng khách, hỏi mẹ xem ăn được chưa?
Sở Lạc Nhất pha sữa bột cho nhóc, sau đó quay lại nhìn cậu con trai đang bò ra bàn nhìn chằm chằm quả trứng gà.
“Chờ một lát nữa mới ăn được, còn nóng.” Sở Lạc Nhất nói, bước qua nhét bình sữa vào tay con trai, sau đó vươn tay cầm lấy quả trứng bẻ ra thổi thổi cho nhóc.
Tiểu Quỷ Quỷ vội vàng cắn một miếng, cười tít mắt nói: “Ngon lắm ạ.”
Trứng gà luộc nước sôi, có cái gì mà ngon.
Nhưng sự thỏa mãn của nhóc là thật.