Người bên kia dừng lại một lát rồi mới nói: “Không ngờ cậu lại hỏi một câu hỏi ngu xuẩn đến thế.”
Cố Tị Thanh: “...”
Thật muốn dập máy quá, nhưng mà anh không dám!
May mà Sở Ninh Dực đã tự cúp điện thoại trước, coi như Cố Tỉ Thành được giải thoát.
Chính bản thân Cố Tỉ Thành cũng cảm thấy câu hỏi vừa rồi của mình quá đần độn. Nếu người ta đã hành động rồi thì còn quan tâm chuyện sư phụ của mình đang nghĩ cái gì nữa chắc.
Hơn nữa thật ra ngay từ đầu, khi mà Tống Kha chọn cách rời đi thì cũng coi như đã lựa chọn ân đoạn nghĩa tuyệt với Sở Ninh Dực.
Cái nghề này vốn là như vậy, một thời đại thay đổi liên tục, cái còn lại chỉ là những người có thực lực mạnh mẽ.
Mà anh đã là người thay thế Tống Kha. Cố Tỉ Thành nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn làm việc, suy nghĩ về vấn đề này xong anh lại gọi một cú điện thoại
Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, người nhận là Tiểu Lưu. Lúc này Sở Húc Ninh còn đang bận cho nên đành phải để một lát nữa gọi lại.
Cố Tỉ Thành cũng không vội, chẳng qua anh chỉ muốn hỏi vài chuyện mà thôi, nếu đối phương đã bận thì đợi một lát nữa cũng được. Cố Tỉ Thành nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ anh phải về nhà nấu cơm cho vợ con anh rồi.
Về nhà!
Vừa nghĩ tới từ này, Cố Tỉ Thành cũng bất giác trở nên ôn hòa hơn.
“Báo cáo!”
Cố Tỉ Thành còn chưa kịp rời đi đã nghe được thanh âm hộ to.
“Vào đi!” Anh khẽ nhíu mày nhìn cánh cửa được đẩy ra, người tiến vào là một lính mới, tên là Tiền Đình.
“Báo cáo! Tân binh số 13 đến báo cáo!”
Cố Tỉ Thành sực nhớ ra việc đã dặn Tiền Đình sau khi huấn luyện xong thì đến tìm mình, lúc này Cố Tỉ Thành mới cẩn thận đánh giá cậu trai trước mặt: “Cậu là người ở thành phố A?”
“Báo cáo huấn luyện viên! Đúng ạ!” Tiền Đình lớn tiếng trả lời.
“Khương Miêu Miêu có quan hệ gì với cậu?” Cố Tỉ Thành hỏi thẳng.
“Báo cáo! Là chị họ của tôi!”
Cố Tỉ Thành không ngờ cậu ta lại trả lời một cách thẳng thắn và dứt khoát như thế, vậy cũng tốt, đỡ phải để anh phải dò xét.
“Lý do để cậu tới đây tham gia quân ngũ là gì?” Tính ra bọn họ cũng có chút thù oán.
“Bởi vì ở đây có thể đào tạo ra những binh lính mạnh mẽ!” Tiền Đình vẫn đứng thẳng tắp, trả lời dõng dạc.
“Tôi muốn nghe lời nói thật!” Thanh âm của Cố Tỉ Thành còn lớn hơn cả cậu ta.
“Báo cáo! Để làm một binh lính tốt!”
Câu trả lời của cậu ta mạnh mẽ, vang dội, tiếng vang vọng khắp cả căn phòng khiến người nghe hoàn toàn không nghe ra sự giả dối ở trong đó.
Làm một binh lính tốt?
Cố Tỉ Thành đi quanh cậu ta hai vòng, nói: “Ông nội của cậu bị khai trừ quân tịch cũng là vì tôi, chẳng lẽ cậu không sợ tôi sẽ làm như vậy với cậu sao?”
“Không sợ!” Tiền Đình vẫn nhìn thẳng về phía trước, dõng dạc trả lời: “Tôi biết ngài sẽ không làm như vậy cho nên mới tới nơi này!”
Cố Tỉ Thành khẽ cong mối: “Có nhiều người tin rằng tác phong của tôi có vấn đề, vì sao cậu lại bình tĩnh như vậy?”
“Báo cáo! Bốn năm trước tác phong của huấn luyện viên đã có vấn đề rồi!” Tiền Đình chẳng hề đổi sắc mà lớn tiếng trả lời.
Cố Tử Thanh: “...”
Thằng nhóc này... khá đấy!
“Đi ra ngoài đi, huấn luyện cho tốt, đừng để ý đến ánh mắt của người khác!” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói: “Tôi hy vọng những chuyện xảy ra lần này không có liên quan gì đến cậu!”
“Rõ!” Tiền Đình nói, sau đó xoay người rời đi, thế nhưng khi cậu ta đi đến cửa lại đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cố Tỉ Thành: “Huấn luyện viên, có chuyện tôi muốn nói với ngài, gần đây chị họ của tôi qua lại rất thân thiết với vị quân y họ Châu kia”
Tiền Đình nói xong mới thật sự quay người rời đi.
Cố Tỉ Thành khẽ nhíu mày vì câu nói này của cậu ta.
Khương Miếu Miếu với Châu Thiên Thiên qua lại thân thiết với nhau. Hai người phụ nữ này có thể biến ra một vở kịch đây.
Mà bọn họ chính là những diễn viên bất đắc dĩ bị ép tham gia vào vở kịch này.