Anh bất thình lình hỏi như vậy khiến Sở Lạc Nhất không khỏi bối rối.
Mãi một lúc rất lâu sau cổ mới phản ứng được!
Hu!
Rõ ràng cô đã tha thứ cho anh rồi mà, chỉ là không nói cho anh biết mà thôi, thảo nào mà cứ cảm thấy lời này nghe thật kỳ quặc.
Sở Lạc Nhất sờ sờ chóp mũi của mình, sau đó bỏ lại một câu “xem biểu hiện của anh đã” rồi xoay người trở về phòng của mình.
Cố Tỉ Thành vươn tay, lúc đầu định nói gì đó nữa nhưng mà cuối cùng chỉ đặt trên cánh cửa đã bị đóng lại, được rồi, anh vẫn cần phải cố gắng thể hiện mới được.
Sở Lạc Nhất về đến phòng liền nhịn không được phải đưa tay vỗ vỗ lồng ngực của mình. Họ chết cô rồi, suýt nữa thì cô đã không nhịn được mà nhận thua, may quá, may mà cô vẫn khống chế được.
Cố Tỉ Thành đứng ngoài cửa ngốc một hồi rồi mới nói: “Buổi tối chơi điện thoại ít thôi, ngủ sớm hơn một chút đi”
Sở Lạc Nhất nhìn di động đang nắm trong lòng bàn tay của mình, đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ.
“Biết rồi!!!” Sở Lạc Nhất gắt gỏng nói.
Cố Tỉ Thành ở bên ngoài dùng một chút, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu đi vào phòng của con trai.
Nói cho cùng thì căn nhà này vẫn hơi lớn, nếu như chỉ có một phòng thôi thì tốt rồi.
Buổi tối Cố Tỉ Thành ngủ cùng với con trai. Sở Lạc Nhất với Kiều Vị Nhã nói chuyện phiếm tới nửa đêm, mãi cho đến khi hai mắt díu chặt vào nhau mới chịu đi ngủ.
Có điều trước khi ngủ, Sở Lạc Nhất vẫn cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, tuy nhiên lại không nghĩ ra được là chuyện lạ ở chỗ nào.
Hình như là cảm xúc của Kiều Vị Nhã có gì đó không ổn lắm.
Đáng tiếc, cô đã quá buồn ngủ rồi cho nên chẳng còn sức mà nghĩ xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu nữa.
***
Chuyện của Cố Tỉ Thành về cơ bản thì cũng đã có một manh mối, nhưng phương án xử lý cụ thể còn chưa được quyết định. Tình hình của Lương Tâm Khiết thế nào thì Sở Lạc Nhất không biết, chỉ biết cô ta đã rời khỏi thành phố J, chắc là trở về thành phố A rồi.
Mà ngay khi Cố Tỉ Thành quay trở về quân doanh để xử lý vấn đề vòng loại đầu tiên thì Diệp Ngữ Vi cùng Cố Tước Tỉ bất ngờ tới thành phố J. Sở Lạc Nhất ôm khuôn mặt ngơ ngác cùng cậu con trai cũng mang khuôn mặt ngơ ngác không kém ra sân bay đón hai người họ.
Diệp Ngữ Vi nói không yên tâm, nhưng tính tình Cố Tước Tĩ thì khá nóng nảy, cứ khuyến có gì đâu mà không yên tâm, cuối cùng hai người quyết định tới đây xem thế nào.
Diệp Ngữ Vi liếc mắt một cái, Cố Tước Tỉ lập tức im lặng.
Sở Lạc Nhất vẫn luôn cảm thấy ba chồng của mình là một người nóng tính, đại khái là sự dịu dàng cả đời của ba chắc đã dành cả cho người phụ nữ tên là Diệp Ngữ Vi này rồi.
Tiểu Quỷ Quỷ cười sung sướng khi được bà nội bế, cái miệng nhỏ còn nói nhớ bà nội sắp chết luôn rồi nữa chứ.
Trên đường quay về trường học, Diệp Ngữ Vi vẫn luôn miệng phỉ nhổ hai ba con nhà này, ngay cả việc số đào hoa cũng giống nhau y như đúc. Có người đàn ông nào đó chột dạ nhưng vẫn cố trừng mắt, dù là không dám phản bác đến một câu.
Sở Lạc Nhất vừa lái xe vừa cười khẽ.
“Cố Tỉ Thành có nhà ở quân doanh, hay là để con đưa hai người qua bên đó nhé!” Sở Lạc Nhất nghĩ rằng đã là ba mẹ chồng thì chắc họ muốn ở nhà của Cố Tỉ Thành hơn.
“Không cần không cần đầu, tối là ba mẹ bay về ngay ấy mà!” Diệp Ngữ Vi vội vội vàng vàng nói: “Chỉ là đến xem Cố Tỉ Thành thôi, biết nó không có việc gì là tốt rồi.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Cho nên hai người chạy tới chỉ là để dạo chơi bằng máy bay một vòng thế thôi đúng không?”
“Bà nội đừng đi!” Tiểu Quỷ Quỷ vội vàng nắm lấy tay của Diệp Ngữ Vi, thanh âm đặc trưng của trẻ con vang lên.
“Ha ha, hay là con đi với bà nội nhé?”
Diệp Ngữ Vi vừa nói xong thì Tiểu Quỷ Quỷ lập tức thả tay bà nội ra, thật ra thì nhóc vẫn thích mẹ hơn mà.
Cố Tước Tỉ mắng một cấu thằng nhóc thối. Tiểu Quỷ Quỷ lập tức xụ mặt ra, nói ông nội bắt nạt nhóc. Kiểu mách lẻo thế này thì đến Sở Lạc Nhất cũng không thể không bội phục.
Lúc Sở Lạc Nhất gọi điện cho Cố Tỉ Thành thì anh đang bận, vừa nghe được tình hình bên này thì anh dứt khoát nói luôn: “Bảo họ đến từ đầu thì quay về nơi đó đi, đã bạn muốn chết rồi còn phải ăn cơm với họ sao?”