Cố Tỉ Thành nói xong quay lại nhìn Sở Lạc Nhất vẫn đang ngồi đó, “Thích cái sofa này à, anh mua về cho em nhé?”
Sở Lạc Nhất: “...”
“Em thích Nhà Trắng của Mỹ.” Sở Lạc Nhất nói xong xách túi đứng dậy.
“Thế thì không được, em tưởng em là đệ nhất phu nhân của Mỹ chắc, muốn chỗ đó thì nửa đời còn lại đừng có làm người Trung Quốc nữa.” Cố Tử Thành vừa nói vừa đưa hai mẹ con ra ngoài.
Lương Tâm Khiết vẫn ngồi yên tại chỗ nhìn họ trò chuyện vui vẻ với nhau. Cô ta càng nhìn lại càng cảm thấy căm hận hơn.
Tại sao? Không phải con nhỏ này nên hận cô ta hay sao?
Tại sao mối quan hệ giữa bọn họ vẫn tốt như vậy?
Tại sao trong mắt Cố Tử Thành chỉ có nó, rốt cuộc thì nó có gì tốt chứ?
Từng câu hỏi ập tới, cô ta đều không thể hiểu nổi.
Sau khi Cố Tử Thành và Sở Lạc Nhất ra khỏi quán cà phê, hai người liền đi về trường.
“Anh đã nhìn ra được gì chưa?” Sở Lạc Nhất hỏi, “Người trên ảnh có vẻ như là Lương Tâm Khiết thật, nhưng chuyện cô ta phủ nhận cũng không phải là giả, một người không thể không nhận ra cả bóng lưng của mình được.”
“Cái này thì chưa nói chắc được, vì trên đời này thứ duy nhất em không nhìn thấy được cũng chính là bóng lưng của em.” Cố Tử Thành nói rồi đặt con trai xuống, hai người bước đi đằng sau con trai.
Sở Lạc Nhất nghĩ lại phản ứng vừa rồi của Lương Tâm Khiết, cảm giác đúng là không phải cô ta thật, vậy kẻ kia là ai?
Vậy có nghĩa là, ở nơi mà họ không nhìn thấy được vẫn còn kẻ khác nữa.
“Có phải mấy năm qua lúc anh đi làm nhiệm vụ đã đắc tội với ai đó rồi không?” Sở Lạc Nhất híp mắt hỏi, “Nếu có đắc tội thì mau nói ra, đừng để liên lụy đến em với con.”
Cố Tử Thanh: “...”
Câu này của cô làm anh chạnh lòng quá đi.
“Em có ngốc không thế, ba năm đó em còn chẳng biết anh ở đâu nữa cơ mà.” Cố Tử Thành lườm có một cái.
“Cũng chưa chắc, thời buổi này người thân cận nhất là kẻ thù đấy có biết không?” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, với tay tóm lấy con trai đang đi ra khỏi con đường dành cho người đi bộ rồi lại đặt thằng bé vào trong.
Tiểu Quỷ Quỷ ngẩng lên, chớp mắt nhìn mẹ như đang hỏi: Sao thế ạ?
Sở Lạc Nhất khuỵu xuống nhìn con trai, cô vuốt ve mặt nhóc nói: “Mẹ nói với con thế nào rồi, lúc đi trên đường không được đi vào phần đường dành cho xe cộ.”
Có vẻ như Tiểu Quỷ Quỷ đã quên mất cho nên lúc này khi được mẹ nhắc nhở, trên mặt lập tức bày ra một nụ cười nịnh nọt, bàn tay nhỏ xíu ôm lấy cổ mẹ nũng nịu.
Cố Tử Thanh: “...”
Thế cũng được ấy hả?
Sở Lạc Nhất bế cậu con trai đang làm nũng lên, chọc chọc vào mũi nhóc, “Sau này không được như thế nữa biết chưa.”
Cố Tử Thành lẳng lặng nghĩ, không biết nếu anh làm như thế thì liệu có tác dụng gì không nhỉ.
Tiểu Quỷ Quỷ cười tít mắt hứa, còn không ngớt lời khen mẹ là tốt nhất, nhóc thích mẹ nhất, đúng là cái lời nói đến quỷ cũng chẳng tin nổi.
Cố Tử Thành nhớ, sáng nay lúc anh đưa thằng nhóc đi siêu thị, oắt con này còn nói yêu bá bá nhất, sao giờ nói đổi là đổi rồi?
Nhưng nghĩ tới việc người đang đi bên cạnh anh là vợ con mình, Cố Tử Thành chỉ cảm thấy có vất vả gian nan hơn đi chăng nữa anh cũng có thể khắc phục được. Trên đời này, không ai có thể làm tổn thương tới người nhà anh
hết.
Kẻ đằng sau kia, dù có là ai anh cũng sẽ kéo kẻ đó ra cho bằng được.
Sau khi hai người về đến trường, họ muốn đợi người sẽ đứng ra xin lỗi, còn Cố Tử Thành cũng đang đợi một chuyện khác, chính là tin mà anh đã có được từ phía Lương Tâm Khiết, bóng lưng kia thật sự không phải là cô ta.