Sở Húc Ninh ở đầu dây bên kia khựng lại, anh có ý muốn giết người quá.
“Sao thế, hoàng đế chưa nóng lòng mà thái giám đã sốt ruột rồi à.”
“Câu này không phải do tôi nói đâu nhé.” Cố Tử Thành càng lúc càng cười nho nhã hơn. Anh bế con trai bằng một tay, đi về phía trường học.
“Cẩn thận khinh địch rồi ngã giập mặt đấy.” Sở Húc Ninh cười lạnh thành tiếng.
“Bảo bối, ngã rồi thì làm sao hả con?”
“Bò dậy thôi.” Tiểu Quỷ Quỷ tiếp tục gặm đùi gà, dùng ánh mắt kỳ thị nhìn ba mình, dường như bé đang muốn nói: Ba thật ngốc nghếch.
“Thấy chưa, đạo lý này đến con trai tôi còn hiểu, thế mà anh... tút tút tút.”
Cố Ti Thành: “...”
Nóng tính thế, anh vẫn chưa nói xong mà, sao đã dập máy rồi?
Nhưng Cố Tử Thành nói cũng không sai, đạo lý mà lúc nhỏ hiểu, càng lớn lên cùng quên nhiều điều.
Trẻ con cũng biết vấp ngã rồi tất nhiên phải đứng lên, nhưng người lớn lại sợ vấp ngã.
Cho nên, con người không cần ngoái đầu nhìn lại, nhưng phải nhớ quan sát những đứa trẻ xung quanh. Những điều chúng làm được đều là những điều chúng ta đã mất đi.
Cố Tử Thành quay về rồi mà quả nhiên Sở Lạc Nhất vẫn chưa dậy. Cô vẫn luôn có tật ngủ nướng, nhất là khi ngầm hiểu rằng có người khác chăm sóc, cô lại càng lười dậy.
Khi Cô Ti Thành nấu cơm, Tiểu Quỷ Quỷ tự chơi trong phòng khách, thỉnh thoảng đi vào xem ba đang làm món gì ngon cho nhóc, thấy vừa lòng thì đi ra luôn, hoặc nhóc sẽ đi xem mẹ đã ngủ dậy chưa, ngoan ơi là ngoan.
Thỉnh thoảng Cố Tử Thành lại ngoái lại nhìn con trai một cái, thấy thằng bé tự chơi cũng thấy vui và yên tâm hơn.
Anh có một đứa con trai ngoan đến mức kỳ lạ, không hiểu sao cứ thấy hơi mất mát.
Hồi nhỏ anh không để cho ba anh yên tâm một chút nào, nhưng con trai anh lại càng ngược lại với anh.
Ô...
Anh đúng là thích tự hành hạ mình thật.
Cố Ti Thành làm bữa sáng xong, bưng bữa sáng lên bàn rồi mới vào phòng ngủ gọi người đang nằm ườn kia dậy.
Anh ngồi xuống bên mép giường, dường như lâu lắm rồi không được ngắm nhìn cô ngủ như vậy.
“Bảo bối, ăn sáng thôi.” Cố Tử Thành vỗ nhẹ lên người cô, nhìn cô lật người lại ngủ tiếp, trong lòng có cảm giác như khổ tận cam lại, đợi được đến ngày mọi thứ kết thúc, chỉ thiếu mỗi một tờ giấy đăng ký kết hôn nữa thôi.
Sở Lạc Nhất hé mắt ra, liếc nhìn anh một cái rồi lại ngủ tiếp.
“Đừng ổn.”
Cố Tử Thành bật cười, trước kia khi ở bên nhau anh đã biết Sở Lạc Nhất rất gắt ngủ.
Nhưng anh nhìn thời khóa biểu của Sở Lạc Nhất, biết cổ tuần này có hai ngày phải lên lớp, cũng có nghĩa là cô có tiết dạy vào sáng nay.
“Dậy ăn sáng đi, lát nữa còn đi dạy.” Cố Tử Thành nói, đưa tay bế cô lên, sau đó cầm quần áo thay giúp cô.
Sở Lạc Nhất bị anh vần vò đến tỉnh cả ngủ, phải quậy một lúc nữa mới bắt đầu ngoan ngoãn mặc đồ vào.
Cố Tỉ Thành cảm thấy tuy rằng con trai anh rất ngoan, nhưng VỢ anh cứ như con gái anh vậy, rất tốt, rất tốt
Đợi đến khi hai người ra ngoài, Tiểu Quỷ Quỷ đã đói đến mức xanh lè như con nhái bén. Nhóc trơ mắt nhìn ba mình, dùng ánh mắt lên án anh.
Ba muốn bỏ đói bảo bối của ba đấy hả.
Cố Tử Thành bế con trai ngồi lên ghế, bởi vì hai mẹ con này ngồi thẳng xuống đất để ăn cơm nến trong nhà không chuẩn bị ghế cho trẻ nhỏ, thằng bé chỉ có thể ngồi trên ghế thường.
Nhưng bên trái là ba, bên phía là mẹ, tóm lại thì nhóc vẫn cảm thấy vui lắm.
Cố Tử Thành chỉ làm hai món ăn sáng, nấu một nồi sữa đậu, thêm vài quả trứng gà.
Tiểu Quỷ Quỷ và mẹ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng được sống cuộc sống của con người rồi!