Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3586: Trả thù [8]



Sở Lạc Nhất đưa tay gãi đầu, không dám đối mặt với ánh mắt của Cố Tử Thành, cho nên lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác.

Cố Ti Thành càng nheo mắt hơn, dáng vẻ của Sở Lạc Nhất rõ ràng đang chột dạ.

Tổng hợp lại những gì cô vừa nói, Cố Tử Thành có vẻ tức giận, “Em cảm thấy chuyện này do anh hợp tác cùng Lương Tâm Khiết làm ra?”

Sở Lạc Nhất bị anh hỏi, tuy rằng cô không nghĩ như vậy, nhưng mà...

Bị anh nói như vậy, tất nhiên vẫn chột dạ rồi.

“Ai nghĩ như vậy chứ? Anh quát ai đấy hả?” Sở Lạc Nhất bỗng gân cổ cãi lại, phát huy kỹ năng “không cần biết, em cứ so xem ai lớn tiếng hơn“.

Cố Tử Thanh: “...”

Rõ ràng anh mới là người chịu thiệt, anh còn không được hung dữ với cô.

Mà thực tế thì lúc này anh đã sợ thật rồi.

“Sao em lại như thế nhỉ? Anh là kiểu người sẽ dùng thủ đoạn này sao?” Lần này, giọng của Cố Tử Thành vô thức nhẹ nhàng hơn.

Sở Lạc Nhất âm thầm mắng anh trai trong lòng, ai lại lừa người khác như thế chứ.

“Dù sao người phụ nữ đó cũng do anh rước về, bây giờ thì hay rồi.” Sở Lạc Nhất nói, đi vượt qua người anh, không dám đối diện với đôi mắt anh.

Cố Tử Thành quay người đi theo cô, “Bây giờ chúng ta không nói đến chuyện này, mà là...”

“Bất kể chuyện gì cũng từ chuyện này mà ra chứ đâu!”

Tại sao anh lại cố gắng nói chuyện lý lẽ với một cô gái nhỉ?

“Nếu anh biết chuyện sẽ thế này, anh sẽ để nó xảy ra sao?” Cố Tử Thành bước tới ngồi xuống bên cạnh cô, “Nhưng cũng tốt, bây giờ có lý do quang minh chính đại để nghỉ ngơi vài ngày.” Cố Tử Thành nói rồi đưa tay nắm lấy cổ tay Sở Lạc Nhất, “Anh trai em lại nói gì với em rồi?”

Khóe miệng Sở Lạc Nhất khẽ co giật. Không thể không nói rằng, Cổ Tử Thành thật hiểu anh trai cô, như thế này mà cũng đoán được.

Cố Tử Thành thấy cô không trả lời, biết ngay mọi chuyện là thế, hai ông anh vợ không có ông nào dễ đối phó cả.

“Em tin à?” Cố Tĩ Thành không khỏi cao giọng hơn.

Sở Lạc Nhất không hiểu sao lại thấy chột dạ. Lúc đó cô đầu nghĩ gì nhiều đã bị những lý luận trường giang đại hải bất tận của anh trai lừa dối.

“Không phải vì...” Sở Lạc Nhất hơi cúi đầu. Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô lại ngẩng đầu lên nhìn Cố Tử Thành, “Anh có thể nghỉ ngơi vài ngày là ý gì? Anh bị đình chỉ công tác à?”

Cố Tử Thành nhíu mày, “Em có thể đổi cách dùng từ, không đến mức nghiêm trọng như đình chỉ công tác hay cách chức đầu, chức vụ vẫn còn nguyên, chỉ giao việc huấn luyện lại cho người khác thôi.” Cố Tử Thành nói, cúi đầu xem giờ, “Em đi ngủ trước đi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói.”

Sở Lạc Nhất đứng dậy, đi tới cửa phòng ngủ mới quay đầu nhìn Cố Tử Thành, “Vòng đào thải đầu tiên của các anh sắp bắt đầu rồi, bây giờ anh rời khỏi đó có ổn không?”

Cố Ti Thành vốn đang dựa người vào sofa bóp trán, nghe Sở Lạc Nhất nói vậy, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Anh hiểu ý của Sở Lạc Nhất, không phải vì trận đấu đào thải không thể thiếu anh được, mà là vì lúc trận đấu đào thải diễn ra mà huấn luyện viên chính lại không có mặt thì ít nhiều gì cũng có ảnh hưởng.

Cố Tử Thành phất phất tay bảo cô cứ đi ngủ, có thể thấy anh đã nghĩ đến chuyện này rồi.

Những lời muốn nói Sở Lạc Nhất đã nói hết rồi, cho nên cô không nói thêm gì nữa, nhường không gian lại cho anh suy nghĩ xem chuyện này nên làm thế nào.

Sở Lạc Nhất quay về phòng ngủ rồi. Cố Tử Thành ngồi một lúc lâu mới cầm điện thoại lên, nhìn thấy dòng tin nhắn trên đó.

[Hello, Lữ đoàn trưởng Cố, trò chơi của chúng ta bắt đầu rồi.]

Đây là tin nhắn mà trưa nay anh nhận được, bên dưới dòng tin nhắn này có thêm một bức vẽ của Sở Lạc Nhất.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv