Địa điểm mà Cố Tử Thành hẹn Lương Tâm Khiết cách quân doanh không xa. Cô ta vẫn chưa về thành phố A, cho nên ra ngoài cũng khá tiện.
Cố Tử Thành thậm chí chẳng buồn mời cô ta một cốc cà phê, chỉ tìm một công viên nhỏ.
Khi xuất hiện, rõ ràng Lương Tâm Khiết đã trang điểm qua.
Tiếc rằng Cố Tử Thành không có tâm trạng nào nhìn xem cô ta có trang điểm hay không, “Ti Thành, anh tìm em à?” Lương Tâm Khiết cất tiếng hỏi với vẻ hưng phấn.
Cố Tử Thành đút hai tay trong túi, lúc này trong công viên chỉ có vài ông cụ bà lão đang đi dạo, cũng coi như chỗ đông người.
“Ti Thành, sao không đến quán cà phê?”
“Ở đây khá an toàn, ít nhất sẽ không bị người ta nói là có ý đồ khác.” Cố Tử Thành thản nhiên nói, nhìn sắc mặt Lương Tâm Khiết khẽ thay đổi, “Chuyện này tôi không trách cô, dù sao thì tôi cũng đã lợi dụng cô. Nhưng Lương Tâm Khiết, sau chuyện này, chúng ta không còn dính dáng gì đến nhau nữa.”
Sắc mặt Lương Tâm Khiết có vẻ rất đặc sắc, “Tĩ Thành, anh đang nói gì vậy?”
“Tôi đang nói gì, cô hiểu rõ hơn tôi, cứ tiếp tục giả vờ như thế cũng không thú vị hơn được đâu.” Cố Tử Thành nói với vẻ mất kiên nhẫn, “Lương Tâm Khiết, cô chỉ cần nhớ lấy, những gì tôi nợ cô, bây giờ đã trả đủ rồi. Từ hôm nay trở đi, cô tự mình thu xếp cho ổn đi.”
Cố Tử Thành nói rồi đi vượt qua người cô.
“Cố Tử Thành, Cố Tử Thành...” Lương Tâm Khiết đột nhiên khóc lóc kêu lên. Tiếc rằng người đi phía trước căn bản không thèm để ý tới cô ta, mà bước những bước dài rời khỏi nơi này.
Lương Tâm Khiết siết chặt hai tay, nhìn theo tấm lưng quay đi của Cố Tử Thành, nước mắt càng rơi càng nhiều.
Làm sao anh ấy có thể đối xử với mình như thế?
Lương Tâm Khiết đột nhiên hét thật to với bóng lưng của Cố Tử Thành, “Cố Tử Thành, anh đối xử với tôi như thế, anh nhất định sẽ hối hận!”
Cố Tử Thành không buồn quay đầu lại, cứ thể đi tiếp. Anh đã hối hận rồi, ban đầu vì lợi cho mình mà lợi dụng người phụ nữ này chính là quyết định khiến anh hối hận nhất trong cuộc đời.
Sau khi rời khỏi đó, Cố Tử Thành không về quân doanh ngay mà lại tới cửa hàng hoa, lại cẩn thận chọn ra vài loại hoa, sau đó tự gói. Hiếm khi có thời gian, anh chỉ hận không thể về bên vợ con lâu hơn.
Sở Lạc Nhất hơi lo lắng, lại sợ Cố Tử Thành lo cho cô, cho nên cô không liên lạc với Cố Tử Thành ngay. Bây giờ là thời điểm then chốt để xây dựng quân đội đặc chủng, nếu Cố Tử Thành xảy ra chuyện gì trong thời gian này, chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng.
Thực ra Sở Lạc Nhất hơi lo lắng về điều này, nếu như Lương Tâm Khiết thật sự hận Cổ Tử Thành mới tốt, đáng sợ nhất là Lương Tâm Khiết cũng bị lợi dụng.
Tiểu Quỷ Quỷ không biết chuyện gì đang xảy ra vẫn vui vẻ chơi đồ chơi của nhóc và nói chuyện với ông bà nội.
“Em nói rồi mà, thằng nhóc này có ít tật xấu, toàn do anh lây cho nó, bây giờ thì hay rồi đấy, gây chuyện rồi đây này?”
“Em nói linh tinh gì đấy? Tình hình giống nhau chắc? Năm đó anh lợi dụng Ngọc Sa Nhi, không biết em còn đang
đâu cơ? Thằng nhóc này có vợ có con rồi mà còn làm thế, đáng đời nó chứ?”
Sở Lạc Nhất: “...”
Sở Lạc Nhất không ngờ rằng video call với ba mẹ chồng còn nghe thấy họ cãi nhau, đúng thật là... tội lỗi, tội lỗi!
“Em chẳng buồn nói chuyện với anh nữa, anh lăn sang bên kia đi.” Diệp Ngữ Vi đẩy chồng mình ra với vẻ ghét bỏ, tiếp tục nói chuyện với Sở Lạc Nhất, “Nhất Nhất, không phải mẹ muốn nói đỡ cho con trai mẹ đâu, chủ yếu vì thời điểm này...”
“Được rồi, em như thế mà còn không phải là nói đỡ cho nó à?”
“Anh ngậm cái miệng vào được chưa!”
Khóe miệng Sở Lạc Nhất tiếp tục Co giật. Cô hiểu ý của mẹ chồng, nhưng ba chồng cô không dưng sao lại thích bị mắng vậy?