Cố Tỉ Thành ngồi ở cửa đến năm giờ sáng. Anh không thể không quay về. Bó hoa hồng tươi tắn lúc này đã hơi héo lại, Cố Tử Thành có chút thất vọng. Cô ấy không nhìn thấy hoa hồng khi nó đẹp nhất rồi.
Ở phía Đông, mặt trời ló rạng, trời tang tảng sáng. Cố Tử Thành đứng dậy, chỉnh sửa quần áo, sau đó tới khu vực lân cận mua bữa sáng về, đặt trước cửa phòng cô rồi mới quay người đi.
Sở Lạc Nhất thức dậy đã ngửi thấy mùi hoa. Cô nghĩ, mình chưa nhận được hoa bao giờ, còn người đàn ông nào đó chắc cả đời này cũng không tăng nổi có một bông hoa.
Sở Lạc nhất rửa mặt xong, quay về phòng khách nhìn Tiểu Quỷ Quỷ ngủ ngon đến chổng cả mông lên, biết thằng bé sẽ không tỉnh dậy ngay trong một chốc một lát được, vẫn đủ thời gian để cô ra ngoài mua bữa sáng.
“Cộc cộc cộc...”
Sở Lạc Nhất vừa ra khỏi phòng khách đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Cô Sở có ở nhà không?”
Sở Lạc Nhất nghe thấy tiếng gọi bên ngoài, vội vàng ra mở cửa. Bên ngoài có một giáo viên già sống ở tầng trên. Sáng nào hai vợ chồng nhà ấy cũng ra ngoài chạy bộ.
“Cô giáo Sở có nhà nhỉ, ban nãy chúng tôi ra ngoài thấy có đồ đặt trước cửa nhà cô, sao vẫn chưa cất vào? Mau cất vào đi, lát nữa đông người có ai lấy mất đấy.” Cô giáo già nói rồi ra hiệu cho cô mau chóng lấy đồ ở cửa vào, “Sáng sớm đã tặng hoa, cũng có lòng lắm.”
Sở Lạc Nhất củi đầu, nhìn hai bó hoa hồng màu sắc khác nhau bên tường, có cả một hộp đồ ăn.
Hoa hồng đã hơi héo, có thể thấy đã đặt ở đây rất lâu rồi, trên hộp đồ ăn đã có hơi nước bám vào, ít nhất đã một hai tiếng đồng hồ.
Cho nên là...
Sở Lạc Nhất lúng túng cảm ơn, cúi người cầm hai bó hoa lên, sau đó xách hộp đồ ăn đi vào.
Sở Lạc Nhất đóng cửa, ngẩng đầu nhìn trần nhà, người đàn ông này đang đi thăm mộ à?
Lần đầu tiên có được nhận hoa lại thành ra thế này sao?
Cô luôn cho rằng lần đầu tiên Kiều Vi Nhã được nhận hoa cúc đã kỳ cục lắm rồi, không ngờ tới lượt cô còn kỳ cục hon.
Anh ấy đặt hoa ngoài cửa thế này, ai không biết còn tưởng anh đi viếng mộ, biết mang kèm cả đồ lễ đấy.
Người đàn ông này đúng thật là...
Sở Lạc Nhất tức giận đến mức chỉ muốn mắng chết anh luôn, nhưng lại không nỡ vứt bó hoa trong tay mình đi.
Hoa hồng vàng... anh xin lỗi.
Hoa hồng đỏ... anh yêu em!
Biết chọn hoa gớm nhỉ.
Sở Lạc Nhất cúi đầu nhìn hoa hồng, thấy tấm bưu thiếp bên trong. Cô bước tới, đặt hộp đồ ăn lên bàn, sau đó cẩn thận lấy tấm bưu thiếp ra.
[Bảo bối:
Xin lỗi, em từ từ thử tha thứ cho anh, được không?
[Bảo bối:
Anh yêu em, cho dù hoa hồng héo rồi, trái tim của anh cũng sẽ mãi yêu em không có kỳ hạn, chỉ biết nở hoa, không biết tàn.]
Sở Lạc Nhất nhìn hai tấm bưu thiếp, hơi cụp mắt, khóe miệng cong lên thành một nụ cười mà người khác không thấy được. Sau đó cô nhanh chóng đi tìm lọ hoa, cắm hoa hồng vào đó, cẩn thận và nâng niu, như đang sợ kỳ hạn của hoa quá nhanh, tàn lụi quá sớm.
Bữa sáng là cháo mà cô thích và bánh bao mà Tiểu Quỷ Quỷ thích. Trên hộp đồ ăn còn viết hai chữ “hâm nóng”, người đàn ông này coi cô là một đứa thiểu năng chắc?
Tiểu Quỷ Quỷ thức dậy cũng không khóc không quấy, tự bò xuống giường tìm mẹ để mẹ rửa mặt cho nhóc. Sở Lạc Nhất giúp thằng bé soạn sửa xong rồi thả bé ra ngoài, còn cô ở trong phòng tắm giải quyết vấn đề dân sinh cơ bản.
“Ruỳnh...”
Sở Lạc Nhất vừa giải quyết xong việc của mình đã nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ ở bên ngoài. Cô giật mình, vội vàng chạy ra, nhìn thấy Tiểu Quỷ Quỷ đứng bên bàn ăn, dưới đất là bình hoa đã vỡ cùng những bông hoa hồng rơi đầy trên mặt đất.
Tiểu Quỷ Quỷ đứng đó, khuôn mặt nhỏ bé rất là vô tội, “Hoa...”