Không còn nhiều thời gian nữa, Cố Tử Thành củi đầu nhìn cậu con trai khóe mắt vẫn còn đọng nước, rõ ràng không hề mở mắt, sao lại không chịu thả người được nhỉ.
“Anh cứ đặt nó xuống rồi đi đi, khóc mệt nó sẽ ngừng.” Sở Lạc Nhất thấy anh vẫn nhìn lên đồng hồ, không kịp được châm chọc một câu.
Cố Tử Thành dừng một chút, ôm thân thể nho nhỏ của con trai, khóc mệt, vậy phải khóc bao lâu?
Thế nhưng anh quả thực không còn thời gian nữa. Cảnh vệ đã gọi điện thoại hai lần, anh ta đã tới nhà ga rồi, hỏi anh bao giờ mới tới.
Cố Tĩ Thành hít sâu, cẩn thận đặt nhóc xuống.
Quả nhiên, Tiểu Quỷ Quỷ lại bắt đầu khóc ầm lên, vươn tay đòi ba bế.
Lần này Cố Tử Thành không ôm nhóc lên mà quả quyết nhanh chóng xoay người đi.
“Bá bá... Bá bá...” Tiểu Quỷ Quỷ khóc kêu, bỗng nhiên tỉnh lại, thân mình nhỏ xíu nhanh chóng ngồi dậy, nhìn người đã đi ra tận cửa, thoáng cái càng khóc to hơn.
Sở Lạc Nhất nhìn cậu con trai khóc đến xé gan xé phổi còn muốn bò xuống giường. Cô vội vàng chạy qua ôm lấy thằng bé.
“Bá bá, muốn bá bá bế cơ, muốn bá bá cơ...” Tiểu Quỷ Quỷ oa oa khóc lớn, bàn tay nhỏ bé vẫn với về phía cửa.
Kỳ thực Cố Tử Thành trở về tổng cộng không đến hai ngày, thời gian ở bên anh cộng lại cũng không quá hai mấy giờ, thế nhưng có lẽ là vì có máu mủ với nhau cho nên Tiểu Quỷ Quỷ rất quấn quít anh.
“Ba phải đi làm...” Sở Lạc Nhất nắm lấy đôi tay nhỏ bé của con, gần như không giữ được thân thể đang quẫy đạp của nhóc nữa, “Ngoan nào...”
“Bá bá, Quỷ Quỷ muốn bá bá, oa oa... Quỷ Quỷ muốn bá bá...” Tiểu Quỷ Quỷ dùng sức ra sức vùng vẫy, trên mặt đầy nước mắt.
“Ba đi làm rồi.” Sở Lạc Nhất cố gắng giữ người cậu nhóc lại, nhưng lại phát hiện ra sức của thằng bé lớn đến độ cô không thể giữ nổi, tiếng khóc xé lòng của con càng khiến Sở Lạc Nhất cũng thấy lòng đau như cắt theo.
Tiểu Quỷ Quỷ giấy từ trên người Sở Lạc Nhất tụt xuống phía dưới, nhấc cặp chân ngắn cũn chạy về phía cửa: “Bá bá, bá bá...”
“Quỷ Quỷ...” Sở Lạc Nhất lớn tiếng kêu lên, bước nhanh đuổi theo, lại thấy thân thể nho nhỏ của Tiểu Quỷ Quỷ bò ra trên bậc thang, từng bậc từng bậc dùng cả tay cả chân bò xuống, vẫn luôn miệng gọi ba mình.
Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, không để cho nước mắt mình rơi xuống.
Lúc Tiểu Quỷ Quỷ leo xuống đến nơi, Cố Tử Thành cũng đã phóng xe đi từ lâu. Tiểu Quỷ Quỷ khóc càng ghế hơn, tiếng khóc oa oa kinh động tất cả người làm. Cậu chủ nhỏ nhà họ chưa bao giờ khóc như vậy cả.
Sở Lạc Nhất đuổi theo ra, ôm lấy Tiểu Quỷ Quỷ vẫn còn muốn chạy ra ngoài. Tiểu Quỷ Quỷ vươn tay về phía cửa khóc đến khàn cả giọng, vẫn liên tục gọi ba.
Sở Lạc Nhất ôm thật chặt lấy thân thể nhỏ bé của con. Có những thứ, một khi có được rồi, đến lúc mất đi mới thật sự là đau đớn, biểu hiện của trẻ con là rõ ràng nhất.
Trước đây Tiểu Quỷ Quỷ biết ba có nghĩa là gì, nhưng không biết mình có ba. Một ngày gặp được người cha thuộc về mình rồi lại phải xa nhau khiến nhóc cảm thấy rất khó khăn.
Trên đường Cố Tử Thành lái xe, trong đầu vẫn văng vẳng tiếng khóc của Tiểu Quỷ Quỷ lúc anh ra cửa.
Xé rách tâm can anh, một khắc cũng không ngừng.
Cố Tĩ Thành càng muốn thoát khỏi nó, lại phát hiện âm thanh kia càng rõ ràng hơn.
Cố Tử Thành kéo kéo móc gài của mình, sau đó cầm lấy điện thoại, vòng lại ở ngã tư phía trước, “Giúp tôi mua lại vé xe, đổi thành mười hai giờ khuya ngày hôm nay đi.”
“Mười hai giờ khuya? Lữ đoàn phó?” Cảnh vệ của anh kinh ngạc, đổi thành mười hai giờ khuya, đến rồi thành phố J đã là tám giờ sáng ngày hôm sau, mà chín giờ đã phải đi nhậm chức rồi.