“Tôi biết rồi.” Cố Tử Thành vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt của Sở Lạc Nhất. Anh bất giác siết chặt
di động trong tay, theo bản năng muốn lên tiếng giải thích điều gì đó.
Sở Lạc Nhất bế Tiểu Quỷ Quỷ, đứng ở đầu cầu thang nhìn chòng chọc vào người ngoài cửa.
Cố Tử Thành hạ di động xuống, lời giải thích lại không hề được nói ra, anh chỉ xoay người rồi rời khỏi nơi này.
Sở Lạc Nhất cắn môi, cố gắng không để bản thân phải khóc nấc lên.
Tiểu Quỷ Quỷ thấy người ngoài cửa đã đi mất, cánh tay nho nhỏ cũng thu lại. Nhóc bĩu môi tựa vào lòng Sở Lạc Nhất.
“Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.” Sở Ninh Dực đứng trên lầu, nói.
Tiểu Quỷ Quỷ nghe thấy tiếng của ông ngoại liền vươn tay, muốn ông ngoại bế một cái.
Sở Ninh Dực bước xuống, ôm lấy cậu cháu trai rồi đặt bé lên cổ của mình. Tiểu Quỷ Quỷ lập tức vui trở lại. Nhóc cười khanh khách muốn ông ngoại đưa nhóc ra ngoài chơi.
Sở Lạc Nhất vừa nhìn dáng vẻ vui vẻ của Tiểu Quỷ Quỷ, vừa tựa vào đầu vào cầu thang nhìn Sở Ninh Dực mang Tiểu Quỷ Quỷ đi chơi.
Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Trước đây cổ với Cố Tử Thành chỉ đơn thuần là yêu đương qua mạng, bọn họ chưa từng gặp mặt. Thế nhưng chuyện hôn nhân không giống như chuyện yêu đương qua mạng. Cô không thể vĩ đại đến mức để Cố Tử Thành thoải mái đi làm chuyện của mình.
Lúc Cố Tử Thành chưa rõ sống chết, cô không dám hận anh, bởi vì cô chỉ cầu Cổ Tỉ Thành có thể bình an trở về là được.
Nhưng bây giờ anh đã sống mà quay về rồi, thế nên cái cảm giác căm hận này cứ dâng lên khiến Sở Lạc Nhất không thể khống chế được.
Cuộc điện thoại kia sẽ luôn quan trọng hơn so với hai mẹ con họ.
Tiểu Quỷ Quỷ chạy tới chạy lui trong phòng khách. Sở Ninh Dực đúng cách đó không xa trông coi nhóc. Tiếng cười của Tiểu Quỷ Quỷ chính là thứ giúp cô chống đỡ mấy năm nay.
Cuộc điện thoại mà Cố Tử Thành nhận được là điện thoại gọi từ quân khu, nói về chuyện đơn xin chuyển đơn vị qua bộ đội hậu cần thành phố A của Cố Tử Thành.
Thế cho nên lúc này Cố Tử Thành đang đứng trước phòng làm việc của cấp trên lẳng lặng nghe chửi.
“Hậu cần! Cậu nói là cậu đi làm hậu cần sao? Sao cậu không đi nuôi heo luôn đi” Thủ trưởng vừa nói vừa tức giận quăng tập tài liệu trong tay lên người anh.
Cố Tử Thành hơi cúi đầu: “Nếu bên đó cần người thì tôi sẵn sàng!”
“Cần ông bác nhà cậu!”
“Ba tôi là con một, tôi không có bác.” Cố Tử Thành tiếp tục nói.
Thủ trưởng bị tức đến mức không nói nên lời.
Cố Tử Thành hơi cúi đầu, trầm giọng nói: “Tư lệnh, tôi thật sự quyết định rồi”
“Vì mẹ con họ sao?” Tư lệnh cũng bình tĩnh lại rồi trầm giọng hỏi.
Cố Tử Thành cúi đầu, không lên tiếng.
“Cậu còn quá trẻ, quãng đường phía sau còn rất dài! Bây giờ cậu xin thuyên chuyển về hậu cần thì sau này cậu còn lăn lộn thế nào được đấy?” Tư lệnh nói một cách nghiêm túc: “Hơn nữa quốc gia này bồi dưỡng cậu như vậy không phải là để cậu đi làm hậu cần!”
Cố Tử Thành vẫn cúi đầu: “Tôi nợ mẹ con bọn họ quá nhiều rồi.”
“Cố Tử Thành!!” Lần này thủ trưởng dứt khoát cầm ống bút ném qua: “Có phải cậu muốn tôi đi tìm Sở Lạc Nhất để nói về chuyện này không?”
“Tư lệnh, tôi không muốn!” Cố Tử Thành vội vàng đáp: “Đây là quyết định của cá nhân tôi”
“Hay cậu cần tôi đi tìm ba vợ của cậu nói chuyện” Tư lệnh ngắt lời của anh: “Cố Tử Thành! Lần này cậu trở về, bến trên đã quyết định sẽ để cậu nhậm chức rồi! Cậu chỉ thu dọn chút đồ đạc rồi đi nhậm chức với tôi là được!”
“Nhưng Tư lệnh...”
“Đại đội quân đặc chủng ở quân khu J đang chuẩn bị thành lập! Chuyện này chỉ có thể để cậu làm thôi!” Tư lệnh vẫn tiếp tục duy trì kiểu nói cướp lời của mình, hoàn toàn không cho anh cơ hội lên tiếng.
“Tôi không đi!”
Quân khu J tức là phải đến thành phố J, nơi đó còn cách thành phố Ả xa hơn cả khoảng cách từ thành phố B đến thành phố A, anh tuyệt đối không thể đi được!
“Hừ, cái thằng nhóc này.” Lần này Tư lệnh không cướp lời được nữa, bởi vì Cố Tử Thành đã đi rồi.