Sở Vi quay đầu nhìn lại, Lâm Gia Vị đang dựa vào vách tường, nói: “Tôi đã từng xem tin tức về cậu, khi đó tôi đang học lớp mười hai.”
Sở Vi khẽ gật đầu, vào năm lớp mười hai anh với cậu Hai đã từng giải quyết được một chuyện lớn, được lên tivi.
“Vì sao khi đó không đến tìm tôi?” Sở Vi nhìn Lâm Gia Vĩ.
“Cái nhà này không đáng để cậu quay về. Cậu cũng không nên quay về!” Lâm Gia Vĩ ăn ngay nói thật. Đây cũng là nguyên nhân khiến anh ta dù biết rõ rành rành Sở Vị là em trai ruột của mình nhưng chưa bao giờ có ý định tìm lai.
Sở Vi lấy giấy bút ra, viết một dãy số di động vào đó rồi giao cho Lâm Gia Vĩ: “Có chuyện gì cứ tới tìm tôi, số tiền tôi để lại cho mẹ đủ để bà ấy trả hết nợ nần rồi, tôi đi đây.”
Lâm Gia Vĩ cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay. Lúc anh ta ngẩng đầu lên lần nữa thì chiếc xe đã rời đi. Lâm Gia Vị nắm thật chặt tờ giấy đó, bên tại vẫn còn nghe thấy tiếng oán trách của mẹ Lâm. Bà nói cũng còn may mà đứa con trai này không trở về để bắt bọn họ phải nuôi.
Lâm Gia Vĩ bất đắc dĩ cười khổ. Anh ta có thể làm gì được đây? Người mà năm đó ba mẹ bán đi không phải là anh ta, cho nên anh ta vẫn phải trả ơn nuôi dưỡng.
***
“Tại sao bọn họ lại có thể làm như vậy chứ?” Triệu Hân Hân tức giận nói. So với sự bình tĩnh, thản nhiên của Sở Vị thì sự tức giận của Triệu Hân Hân cứ như thể cô mới là người vừa mới bị đám người kia bắt nạt ấy.
Sở Vị nhìn người nào đó đang kích động không thôi khiến tâm trạng của anh tốt lên.
Từ đêm qua, khi Thủy An Lạc nói câu kia với anh, Sở Vi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rằng cuộc đời này anh chỉ có hai người là ba và mẹ, một là Sở Ninh Dực, một là Thủy An Lạc.
Vậy nên người nhà họ Lâm có đối xử với anh như thế nào thì cũng chẳng sao cả.
Dù cho bọn họ chỉ coi anh như một loại công cụ đi chăng nữa, bất kể là khi còn bé hay là sau khi lớn lên thì cũng đều vậy cả thôi.
“Tức chết tôi rồi, tức chết mất thôi! Sao cậu lại có thể bình tĩnh như thế chứ? Bọn họ coi cậu là cái gì vậy?” Triệu Hân Hân lớn tiếng kêu lên.
“Xót cho tôi à?” Sở Vi đột nhiên nói.
Cơn tức của Triệu Hân Hân lập tức biến mất, cả người đột nhiên trở nên bình tĩnh một cách lạ thường: “Ai cơ? Ai xót cậu cơ? Tôi đây chỉ đang thương hại kẻ yếu thôi.”
Triệu Hân Hân nói xong rồi bất giác nhìn ra bên ngoài. Cô có bệnh mới đi thương xót cho cái đồ ngu ngốc này, đúng là đồ ngốc, đã bị đối xử như vậy rồi mà vẫn còn phải mất tiền.
Sở Vi khẽ cong môi, thế rồi anh đột ngột dừng xe lại ngay trên đường cái. Triệu Hân Hân còn đang tò mò không hiểu vì sao Sở Vi lại đột nhiên dừng xe như vậy thì đã bị Sở Vi ôm vào lòng.
“Này...”
“Cho tôi ôm một lát thôi.” Sở Vị thấp giọng nói, trong thanh âm lộ ra sự mệt mỏi.
Triệu Hân Hân đang muốn đẩy anh ra bỗng khựng lại, sau đó cô nhẹ nhàng vỗ sau lưng của anh, nói: “Trời ơi, có gì to tát đâu, chẳng phải cậu vẫn có cô Thủy, có chú Sở và cả đám anh Lạc Ninh đấy thôi.”
Cậu còn có cả tôi nữa mà!
Nhưng Triệu Hân Hân lại giữ chặt câu nói cuối cùng trong lòng, không nói ra khỏi miệng.
Sở Vị ốm Triệu Hân Hân rất chặt, nghe cô nói rồi trả lời: “Tôi đâu có điếc, những gì bọn họ nói tôi đều nghe được cả. Nhưng dù gì đó vẫn là ba mẹ ruột của tôi mà, tôi còn có thể làm thế nào được nữa?” Sở Vị thấp giọng nói, sự bất đắc dĩ cùng tủi thân đan vào nhau khiến người nghe đau lòng không thôi.
Triệu Hân Hân khẽ mím môi, tiếp tục vỗ vỗ sau lưng anh: “Cái ngày mà bọn họ bán cậu đi thì bọn họ đã không còn là ba mẹ của cậu nữa rồi.”
Sở Vi không động đậy, Triệu Hân Hân vẫn nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng của Sở Vi, thương anh đến đau thắt lòng.
“Nhưng chú cũng đã nói rồi, bất kể có tức giận hay buồn bực đến cỡ nào đi chăng nữa, chỉ cần nhớ rõ phải giữ được nụ cười trên môi thì ắt sẽ trở thành người thắng!” Thanh âm của Sở Vị ngày càng nhỏ hơn: “Nhưng mà tôi đã thua rồi.”
Triệu Hân Hân càng cảm thấy đau lòng hơn. Thảo nào từ đầu tới cuối Sở Vi vẫn giữ một nụ cười mỉm, hóa ra cậu ta làm vậy chỉ vì không muốn để người khác thấy bản thân mình thật chật vật.
Sao người đàn ông này lại ngu ngốc vậy chứ?