Điều kiện của nhà họ Lâm thoạt nhìn có vẻ rất tốt. Sau khi Sở Vị tới thì cả nhà tụ tập lại. Anh trai sinh đôi của Sở Vi quả thực giống anh y như đúc, chỉ khác ở chỗ người trắng người đen thôi.
Vốn dĩ tên của Sở Vị là Lâm Gia Hào, anh trai tên là Lâm Gia Vĩ còn anh Cả tên là Lâm Gia Huy, người vừa mới mở cửa là chị dâu Cả của anh.
Triệu Hân Hân thầm nghĩ, may mà mấy cái tên này còn chưa đến mức khiến cô bật cười ha hả.
Mẹ của Sở Vi là một người phụ nữ mập mạp. Lúc bà thấy Sở Vi còn có chút kích động, vì có cả Lâm Gia Vĩ ở đây cho nên căn bản không cần làm ba cái xét nghiệm huyết thống gì gì đó.
Mẹ Lâm kích động nhìn Sở Vi, ôm anh khóc lóc một trận.
Triệu Hân Hân: “...”
Nhìn thế này quả thật không thể tin đây chính là người đã bán đi chính con ruột của mình.
Lâm Gia Vĩ đeo mắt kính, nghe nói hiện nay anh ta đang là nghiên cứu sinh ở Đại học G, cũng là một nhân tài. Anh ta đen hơn Sở Vi một chút nhưng vẫn nhìn ra được đây là một người khôn khéo.
“Đây là vợ của con sao?” Mẹ Lầm nhìn Triệu Hân Hân. Bà kích động đến mức không biết để tay vào đầu nữa.
Triệu Hân Hân cuống cuồng ngẩng đầu lên, nói: “Cô ơi không phải đầu, không phải...” Triệu Hân Hân vừa nói vừa nhấc chân đá đá chân của Sở Vi một cái, cười có chút xấu hổ.
Sở Vi nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
Chuyện Sở Vi quay về nhanh chóng được lan truyền khắp toàn thôn, rất nhiều người đều chạy tới, có người đến chúc mừng, có người chỉ tới xem trò vui.
Nhưng Triệu Hân Hân nghe ra được mấy lời chúc mừng quả thật không có nhiều lắm.
Mẹ Lâm không hé răng một lời về chuyện con trai bị chính mình bán đi, trái lại còn lôi kéo Sở Vị đi khoe khoang với những người khác.
Việc bà khoe khoang như thế khiến Triệu Hân Hân thấy hơi xót xa cho Sở Vi, là xót xa hiển hiện ra hẳn bên ngoài.
Người nhà họ Lâm đều tập trung sự chú ý vào Sở Vi, không có ai để ý đến Triệu Hân Hân cả cho nên cô đứng ở một chỗ cách Sở Vi không xa, không đến mức khiến anh không nhìn thấy mình nhưng cũng không đúng quá gần bọn họ. Trong nhà có rất nhiều người, ồn ồn ào ào nên cô cũng chẳng ham hố gì.
“Bây giờ con trai thành tài rồi, về rồi, bà ta lại có thêm một cái cây hái ra tiền rồi! Hồi đó lúc thằng bé này sắp chết, người ta tới tận cửa hỏi mà bà ta dứt khoát không nhận con luôn cơ mà.”
“Đúng thế, thằng Cả nhà bà ta kết hôn rồi, thằng nhỏ thì còn đang nợ cả đống tiền học. Gia Hào này vừa nhìn đã biết là làm ăn khấm khá thì làm gì mà chẳng bợ đỡ như thế?
Triệu Hân Hân đứng một bên vừa nghịch di động của mình vừa nghe đám người bên cạnh xì xào bàn tán.
Thế nhưng khi nghe được đến câu nói đầu tiên cố liền khựng lại.
Chết?
Không nhận?
Triệu Hân Hân nhìn đám người vui vẻ ở bên kia, còn Sở Vi đang đứng thẳng tắp bên cạnh mẹ Lâm.
“Cô là bạn gái của em trai tôi sao?” Lâm Gia Vị đột nhiên bước qua đây, nói năng chẳng hề khách sáo chút nào.
Với Triệu Hân Hân, cô không thấy có thiện cảm với bất cứ ai trong cái nhà họ Lâm này hết, cho nên cô cũng chẳng buồn khách sáo với anh ta làm gì: “Bạn học thôi.”
Lâm Gia Vĩ khẽ gật đầu: “Này, tốt nhất là cô dẫn cậu ta đi ngay trước khi mẹ tôi kịp há miệng đòi tiền đi”
Triệu Hân Hân sửng sốt một chút: “Anh có ý gì?”
Lâm Gia Vĩ ra hiệu bảo cô đi sang một bên ít người hơn. Anh ta nhét hai tay trong túi quần, nhìn thoáng qua cũng thấy hơi giống với Sở Vi.
Đáng tiếc, xét về mặt khí chất thì Sở Vị thắng áp đảo.
Hai người đi tới một bên cửa sổ, bên này có ít người hơn.
“Mấy năm nay nhà chúng tôi nợ không ít tiền đầu. Khi Gia Hào còn bé đã bị bán đi. Bây giờ cậu ấy trở về lại xách theo nhiều đồ, lái cái xe đắt tiền như vậy, cô nghĩ xem tại sao mẹ tôi lại đối xử nhiệt tình với cậu ấy đến thế cơ chứ?” Lâm Gia Vĩ cười khẩy một tiếng: “Sau khi tôi tốt nghiệp, khoản nợ của nhà tôi vẫn sẽ từ từ tăng lên, cậu ấy không nợ nhà chúng tôi bất cứ điều gì hết”
Triệu Hân Hân không ngờ Lâm Gia Vĩ sẽ nói với mình như vậy. Xem ra người này cũng không quá tệ.