Chắc chắn Sở Lạc Nhất không biết rằng, hôm cô ở sân bay, anh cũng ở đó. Anh thấy con trai mình gọi một tiếng ba cảnh sát. Anh thấy Sở Lạc Nhất bế con trai mình bỏ đi, không buồn quay đầu lại.
Ba năm trước, cũng ở sân bay, anh từng hứa với Sở Lạc Nhất rằng cảnh tượng ấy sẽ không xảy ra, nhưng cuối cùng anh vẫn nuốt lời.
Ngày con trai anh ra đời, anh đang trong cảnh thập tử nhất sinh ở rừng rậm châu Phi. Ngày con trai một tuổi, anh đang tàn sát hàng loạt trong sòng bạc ngầm ở nước M. Khi con trai anh hai tuổi, anh vẫn đang quần nhau cùng cá sấu ở đồng bằng.
Bây giờ, con trai anh sắp ba tuổi rồi, anh lấy tư cách gì mà đi gặp mẹ con họ.
Sở Ninh Dực vỗ vỗ lên vai anh. Khi anh bắt đầu nghe thấy cái tên Lạc Thần kia xuất hiện trong bóng tối, anh biết, con gái anh không nhìn nhầm người.
Sở Ninh Dực đã đi rất lâu, Cố Tử Thành mới chầm chậm rời khỏi phòng làm việc, đi tìm phòng của Sở Lạc Nhất.
Cố Tử Thành đứng ở cửa, đưa tay lên một hồi lâu mà không dám đặt xuống.
Sau cùng anh chỉ quay người tựa vào khung cửa mà trượt xuống đất, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Nói thế nào đây, những năm tháng xa cách này, anh phải làm thế nào để bù đắp cho họ?
Lạc Thần trở thành Báo Tuyết thứ hai, trở thành người mà trong giới này ai nghe thấy tên cũng sợ đến mất mật.
Nhưng Cố Tử Thành lại trở thành một kẻ bội bạc, thất hứa, có lỗi với vợ con.
Cố Tử Thành lấy hai tay ôm mặt. Ba năm trong quá khứ, ngày nào anh cũng mong tới lúc trở về, nhưng bây giờ, đến cả dũng cảm để mở cánh cửa này ra còn không có.
Mà trong phòng, bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ đang ngủ bỗng mở mắt ra, ngoái đầu nhìn mẹ mình vẫn đang ngủ, cơ thể nhỏ bé kia nhanh nhẹn trượt xuống khỏi giường, sau đó sải đôi chân ngắn tìm một góc tường nào đó để đi tè.
Bộ á, không tồn tại thứ đó đâu!
Không tì lên giường của mẹ, nhóc đã thấy mình vĩ đại lắm rồi đấy.
Bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ giải quyết xong chuyện lớn của đời người, thấy không buồn ngủ lắm, chắp hai tay sau mông, đi đi lại lại đối vòng trong phòng, cảm thấy không có gì chơi được, quả quyết chọn lựa phương pháp ra ngoài.
Tiếc rằng vì còn quá bé nhỏ, vẫn chưa với được tới nắm cửa.
“Hừm-” bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ hờn rồi nha, cửa quái gì thế này, tự dưng cao như thế để làm chi?
Khi bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ vừa chạm tới cánh cửa, người bên ngoài đã giật mình tới mức suýt nữa thì nhảy dựng lên, sau đó anh nghe thấy một tiếng hừ non nớt xen lẫn cả vẻ không vui.
Bàn tay của Cố Tử Thành không khỏi run lên, bất giác đặt lên nắm cửa.
“Mở nào, mở nào...” Bạn nhỏ Tiểu Quỷ Quỷ hì hục hì hục.
Nhưng bàn tay nhỏ không với được tới nắm cửa, tức tới mức giơ bàn chân bé lên đạp vào cửa một cái.
Cố Tử Thành ở bên ngoài buồn cười, nhưng thấy hai vành mắt đã ướt, tính khí nó nóng nảy y như mẹ nó vậy. Hồi nhỏ anh tuyệt đối không tức giận đấu, hồi nhỏ anh không hề tức giận như vậy.
Cố Tử Thành khẽ khàng xoay nắm cửa, Tiểu Quỷ Quỷ nghe thấy tiếng động, khẽ ê lên một tiếng, cơ thể được quấn trong bộ đồ ngủ hình con cá sấu lùi về sau một bước, đợi cánh cửa mở ra, nhóc mới nghiêng đầu nhìn cánh cửa đột nhiên mở ra.
Ánh trăng len vào phòng theo khe cửa mở, Cố Tử Thành lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể bé nhỏ chỉ cách mình một bước chân. Một chú nhóc chỉ cao chưa hết bắp chân anh, đôi mắt to tròn, giống anh hồi nhỏ tới bảy tám phần.
Hôm nay Cố Tĩ Thành không mặc quân phục, hoặc nói cách khác, anh đã không mặc quân phục suốt ba năm rồi.
Cho nên Tiểu Quỷ Quỷ dùng ánh mắt đánh giá nhìn Cố Tử Thành. Ông chú này sao lại ở trong nhà nhóc nhỉ?
Hai ba con đứng nhìn nhau dưới ánh trăng, không ai nói gì.
“Quỷ Quỷ, con làm gì đấy, sao lại mở cửa ra rồi?” Sở Lạc Nhất nói, ngái ngủ ngồi dậy, “Có phải con lại tè ở...” Sở Lạc Nhất chưa nói xong đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn đứng ngay trước cửa.