Nghĩ vậy, Kiều Vị Nhã dứt khoát đứng phắt dậy, “Vậy tớ đi tìm hũ giấm chua kia đây, hai người ăn đi nhé”
“Anh đi với em...”
“Anh đi làm bóng đèn à?” Kiều Vi Nhã ghét bỏ nói, không hề cảm thấy câu nói này của mình có gì xấu hổ hay không, dù sao thì cô cũng đã cắt được cái suy nghĩ muốn đi theo của Sở Vi, “Hôm nay, Hân Mập nhà chúng ta vừa đánh được một trận toàn thắng, anh ở lại mời cậu ấy một bữa đi, em đi đây, đi đây.”
Kiều Vị Nhã bỏ lại hai người kia, cầm đồ của mình đi mất.
Sắc mặt của Sở Vi không tốt chút nào. Triệu Hân Hân thì lại càng khỏi phải nói.
Vậy nên hai người này chỉ cúi đầu ăn cơm không hề có ý định tương tác gì với đối phương.
Kiều Vi Nhã đi thẳng tới tập đoàn Sở Thị, giao ảnh cho phòng tin tức rồi đi lên tìm Sở Lạc Duy.
Gần đây cô bỏ bể cậu ta nhiều quá nên giờ tên đó cáu bẳn kinh luôn.
Thế nên khi Kiều Vị Nhã xuất hiện, Sở Lạc Duy rõ ràng có hơi ngẩn ra. Anh dựa vào ghế nhìn cô bước vào, “Phóng viên Kiều xong việc rồi đấy à?”
Kiều Vi Nhã cười hề hề ôm lấy anh từ phía sau, “Tôi kể cậu nghe, hôm nay tôi vừa săn được một vụ lớn đấy.”
“Cậu cảm thấy tôi có muốn nghe không?” Sở Lạc Duy hờ hững đáp, nhưng vẫn để mặc cho cô ôm mình.
Kiều Vị Nhã bĩu bĩu môi, tên này đúng là khó dỗ kinh khủng.
“Đi ăn cơm đi, hôm nay tôi vẫn chưa ăn gì, đi thôi, đi thôi” Kiều Vị Nhã vừa nói vừa kéo Sở Lạc Duy dậy, nhưng lại bị anh kéo ngược lại vào lòng rồi hôn lấy.
Kiều Vị Nhã cũng không vùng vẫy, ngược lại còn cười tươi rói ôm lấy cổ anh, để cho anh hôn tới khi nào thỏa mãn mới thôi, cô nói: “Ăn cơm ăn cơm, tôi đói lắm rồi, vừa rồi đang chuẩn bị ăn thì lại bị anh Sở Vị đuổi đi mất, mau lên nào?
“Sở Vi? Đuổi cậu làm gì?” Lúc này tâm trạng của Sở Lạc Duy cũng đã khá, có chút hứng thú để hỏi chuyện cổ rồi.
Kiều Vi Nhã ôm lấy cánh tay anh kéo anh ra ngoài, “Anh ấy đến tìm Hân Mập thế mà còn kêu là cậu bảo anh ấy đi tìm tòi, nghe không thấy giả tạo hả?”
Sở Lạc Duy nghĩ đúng là giả thật, vì một Triệu Hân Hân mà cậu ta lại làm ra cái loại chuyện ngu ngốc như vậy.
“Tổng giám đốc.”
Hai người vừa ra khỏi phòng, thư ký của Sở Lạc Duy đã bước tới.
“Tổng giám đốc, vừa rồi bên phía công trường có báo là bên đó xảy ra chút chuyện” Thư ký cau mày nói, “Là vấn đề vật tư ”
“Vấn đề về vật tư thì tìm bộ phận mua bán” Sở Lạc Duy nói, rồi lại đưa Kiều Vị Nhã đi.
“Nhưng thưa Tổng giám đốc, hiện tại Trưởng phòng và Phó phòng mua bán đang cãi nhau về việc này cho nên bên đó hy vọng anh có thể tới một chuyến”
Sở Lạc Duy cau mày, Kiều Vi Nhã chỉ nghiêng nghiêng đầu nhìn, “Vật tư có vấn đề thì đổi loại khác thôi, ai mua thì tìm người đó chịu trách nhiệm là được mà, có gì mà phải cãi nhau đầu”
“Cô Kiều, không phải như vậy, trước đây vật tư bên phía công ty cô Triệu cung cấp xảy ra chút vấn đề về chất lượng, thế nên... “
Thư ký khó lòng mà nói tiếp được.
Kiều Vi Nhã nghe thấy câu này liền sững ra nhìn Sở Lạc Duy.
Sở Lạc Duy cái nhìn đồng hồ, “Hai giờ chiều bảo bọn họ tới đây, bên phía công trình tạm dừng thi công, chờ đến khi nào rõ ràng hết các vấn đề rồi mới tiếp tục”
“Vâng” Thư ký vội ấn thang máy cho họ, thấy hai người đi rồi mới thở phào một hơi.
Trong thang máy, Kiều Vi Nhã vẫn đang nghĩ tới những lời thư ký vừa nói, như vậy là có ý gì?
“Có phải là vấn đề trước khi Hân Mập về không?”
“Cậu hỏi thừa quá, cậu ta vừa mới về thì chắc chắn là chuyện trước đó rồi” Sở Lạc Duy nhìn vợ ngốc nhà mình, không hề khách khí mà đả kích một câu.