Triệu Hân Hân nhìn người phụ nữ lắm điều kia, khinh bỉ cười lạnh.
Thời buổi này ai mà chẳng thích mềm không thích rắn, mà kẻ rắn lại sợ kẻ bất cần, bất cần rồi thì còn biết sợ cái gì nữa.
Triệu Hân Hân chính là kẻ không biết sợ gì đó đấy.
“Mày muốn làm gì hả? Mày muốn làm gì?” Vợ của Vương Đại Kiểu kêu lên, lúc này ngay đến cả lão già Vương Đại Kiều kia cũng đã trốn ra sau lưng ghế không dám chui ra nữa rồi.
Triệu Hân Hân nhìn Vương Đại Kiều bằng ánh mắt giễu cợt, đúng là một gã đàn ông hèn hạ bạc nhược. “Triệu Hân Hân, giết người là phạm pháp.” Vương Đại Kiều gân cổ hét lên.
“Tôi có nói tôi là sẽ giết người sao?” Triệu Hân Hân đáp, cô xoay xoay ghế trong tay, ghế bật lên hai cái khiến hai kẻ kia không khỏi hét lên những tiếng hét chói tai.
Triệu Hân Hân bước tới bên cạnh Vương Đại Kiều, nhìn đống thịt trên người lão ta đang run bần bật lên. Cô cúi xuống nhìn lão đang lùi giật lại, “Vương Đại Kiểu, ông vẫn tưởng rằng ông có thể một tay che trời ở cái công ty này có đúng không? Trong này đều là thân tín của ông cho nên tôi không dám động vào ông có đúng không?”
“Triệu Hân Hân, công ty của ba mày đều do chúng tao chống đỡ, mày dám động vào bọn tao thử xem, mày thử xem.” Vương Đại Kiều vẫn còn cứng miệng, muốn để cho Triệu Hân Hân tự mình nhận thua.
“Vậy hả, vậy chúng ta cùng thử xem, Quả Nhi, thông báo với quản lý của phòng nhân sự, ông ta có thể cuốn gói đi được rồi.” Triệu Hân Hân nói nhưng vẫn nhìn Vương Đại Kiều, “Ông chống đỡ hả, không phải chỉ là một con chó săn thôi sao? Giờ ông có thể mở lớn cái cặp mắt chó của ông ra mà nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu người thật sự sẽ vì ông mà từ chức rồi đấy.” Triệu Hân Hân nói xong liền đứng dậy, nhìn xuống Vương Đại Kiều, nhưng lại là nói với Quả Nhi, “Nói với bọn họ, ai muốn nghỉ việc thì nhanh lên, qua bốn giờ chiều nay, chị sẽ bắt đầu sa thải nhân viên.”
“Mày, này có biết là công ty vẫn còn đang tiến hành hợp tác không hả, mày làm như vậy...” “Công ty chúng tôi thanh lý nhân viên nội bộ, tôi nghĩ bên hợp tác sẽ hiểu cho thôi. Ông nói xem?” Triệu Hân Hân nói xong lại ngồi về bàn làm việc của mình, sau đó cô ấn điện thoại nội bộ, “Giúp tôi liên lạc với cảnh sát điều tra.”
Triệu Hân Hân nói tới đây, Vương Đại Kiểu lập tức nhảy dựng lên, “Triệu Hân Hân mày đang vu oan cho tao...”
“Chắc thế đấy.” Triệu Hân Hân thờ ơ đáp lại, khinh bỉ nhìn gã đàn ông thịt mỡ đang nảy tưng tưng lên kia, “Đối phó với loại người để tiện như ông, nếu nhận thua thì chỉ khiến ông càng ngày càng thậm tệ hơn thôi, không bằng giờ ông đi gặp cảnh sát rồi giải thích cho họ biết xem tôi đã hãm hại ông thế nào đi vậy nhé.”
“Mày làm như vậy sẽ hủy hoại công ty này!”
“Hủy rồi thì thôi, tôi sẽ tạo dựng lại công ty khác. Công ty của Triệu gia tôi thật sự không cần ông phải lo lắng cho đầu.” Triệu Hân Hân nói xong quẳng điện thoại xuống, bỏ ra ngoài.
Triệu Hân Hân đi ra đến cửa liền thấy Kiều Vi Nhã đang ôm máy ảnh bảo bối của cô chạy tới, phía sau còn có vài em gái lễ tân đang chặn cố lại.
“Cho cậu xem bảo bối này.” Kiều Vị Nhã cười tít mắt nói, cô tìm một chỗ để đặt máy chiếu giữa đại sảnh, sau đó ôm máy ảnh đi tới.
Triệu Hân Hân tò mò, dạo này cô bạn này của cô khiến Sở Lạc Duy sắp tức chết đến nơi rồi, rốt cuộc đang muốn tạo ra tin tức lớn gì đây.
Kiều Vi Nhã liên kết máy chiếu với máy ảnh, ảnh bên trong liền được phóng ra, trên đó hiện lên tấm ảnh Vương Đại Kiểu ôm ấp một cố nghệ sĩ đi vào khách sạn, phía sau còn không ít ảnh thân mật của lão ta với cố nghệ sĩ kia.
Khóe miệng Triệu Hân Hân giật giật, “Cậu kiếm đâu ra được thế.”
Kiều Vi Nhã cài đặt chế độ tự chạy, sau đó vỗ vỗ tay mình, “Chị đây phục kích ba ngày liền, vốn định tóm cô gái kia, không ngờ còn bắt được kẻ đê tiện hơn. Haiz, cái bà tới bắt gian kia tới đây mà nhìn đi, đây có phải là chồng bà không.”