Triệu Hân Hân vừa ăn vừa tỏ ra chán ghét Sở Vi. Không biết cậu ta bực mình cái gì ở ngoài mà dám về trút lên người cố thế này.
Triệu Hân Hân đang ăn cơm trong cơn bực bội, điện thoại trên bàn bỗng reo lên, cô với lấy điện thoại, thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình lập tức nghe máy, “Quả Nhi, sao thế?”
“Chị Hân Hân, chị mau lên trang web của công ty xem đi, xảy ra chuyện lớn rồi” An Quả Nhi cuống cuồng nói, có vẻ như sắp tức phát khóc đến nơi.
Triệu Hân Hân sững ra, vội vàng dập máy rồi mở trang web của công ty lên xem, nhưng đập vào mắt cô lại là một tiêu để khiến cô phải đứng bật dậy.
Ý đại khái là vì muốn giữ lại cốt cán của công ty mà Triệu Hân Hân không tiếc việc ngủ với người ta, nếu không tại sao một vị quản lý hôm qua còn nằng nặc đòi đi chỉ sau nửa tiếng đồng hồ ngày hôm nay ra khỏi phòng Triệu Hân Hắn liền khen năng lực của cô không ngớt, bắt đầu nói những lời hay ý đẹp về cô.
Triệu Hân Hân nắm điện thoại trong tay mà run lên bần bật, ngay giây sau đó liền ném luôn điện thoại đi.
Tiếng điện thoại vỡ vang lên khắp căn phòng, Sở Vị nghe thấy tiếng cũng nhanh chóng chạy ra. Sở Vi đứng trước cửa nhìn điện thoại vỡ nát dưới đất, lại từ từ ngẩng lên nhìn cô gái đang cố gắng kiềm chế không run lên đằng kia.
Nhưng cơ thể của Triệu Hân Hân vẫn không ngừng run rẩy, hai tay cô siết chặt đến mức thấy cả gân xanh nổi lên.
Sở Vị hơi hé miệng, nhưng chưa kịp nói gì đã thấy Triệu Hân Hân sải bước đi thẳng ra cửa.
“Đứng lại!” Sở Vị trầm giọng gọi.
Triệu Hân Hân dừng bước nhưng không ngoảnh lại. Cô vẫn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, “Gì thế? Công ty của tôi có việc, tôi phải quay lại đó”
Cô không muốn để anh biết, không hề muốn anh biết loại chuyện thế này một chút nào cả.
Chuyện này khiến cô cảm thấy rất quẫn bách, cảm thấy rất nhục nhã.
Triệu Hân Hân nói xong lại cất bước ra khỏi nhà.
Sở Vi đuổi theo nắm chặt lấy tay cô, quăng cổ đè lên cửa, “Hôm qua tôi đưa cậu tới đó ăn cơm để xem, cuối cùng cậu đều chỉ thấy những thứ vớ vẩn thôi có đúng không?
Triệu Hân Hân bị anh quăng một cái, sau lưng đau rát, nhưng vẫn bướng bỉnh không kêu ca gì.
“Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm? Triệu Hân Hân gắt lên, mở cửa bỏ đi thẳng.
Sở Vi: “...”
Sở Vi nhìn theo bóng lưng cô, không khỏi tức giận.
Được, cậu có giỏi thì đừng để tôi phải quan tâm tới!
Triệu Hân Hân ra khỏi nhà nhưng lại không mang theo điện thoại. Hiện tại, trong đầu cô đang rất hỗn loạn, theo lý mà nói thường thì không có quá nhiều người biết đến trang web của công ty họ, nhưng người của công ty nhất định đều biết cả, hình tượng của cô bị hủy hoại trong tích tắc rối.
Triệu Hân Hân cứ thẩn thơ một mình trong khu, cuối cùng tìm một góc để trốn vào đó.
Sở Vi vẫn luôn đi theo cô nãy giờ, nhưng trong lòng lại nhất quyết không chịu thừa nhận rằng đang quan tâm cô.
Anh chỉ sợ cố xảy ra chuyện thôi, dù sao thì cô cũng là bạn của Kiều Vị Nhã mà.
Triệu Hân Hân trốn mình trong một góc tối tăm một lúc lâu không chịu ra, nhưng khi cô ra thì đã không còn vẻ kích động như trước nữa.
Sở Vi đứng dựa vào một bên nhìn cô, Triệu Hân Hân cũng nhìn anh.
“Tôi từng nói rồi, đây là nơi ăn thịt người, cậu phải quản lý một công ty. Điều chúng ta cần là cấp dưới của cậu phải hiểu cậu giống như cậu hiểu họ. Vương Đại Kiều là loại người gì, cậu có hiểu không? Lúc cậu uy hiếp ông ta thì không nghĩ đến việc ông ta sẽ trả thù lại cậu à? Một người dám công khai ra oai phủ đầu cậu trước toàn bộ công ty lại sợ sự đe dọa từ cậu hay sao?”
Triệu Hân Hân kiêu căng ngẩng lên nhìn Sở Vi, “Tôi sẽ tự xử lý, cảm ơn ý tốt của cậu”