Sở Vi nhìn xe của Tần Mặc lướt đi, hơi nâng tay lên, lại không biết mình muốn gì, cho nên cuối cùng vẫn rụt lại.
Triệu Hân Hân lên xe, cố nén lửa giận trong lòng, vẫn duy trì dáng vẻ trấn định ngồi ở phía sau.
“Cô Triệu và Sở Phó tổng chỉ là bạn học?” Tần Mặc đột nhiên mở miệng hỏi.
“Tôi từng theo đuổi cậu ta, nhưng mà bị cự tuyệt rồi.” Triệu Hân Hân hơi nhún vai, không hề cảm thấy việc này có gì mất mặt.
Tần Mặc hiểu rõ gật đầu, chỉ có thể nói mình đã đoán trúng rồi.
“Người như cô Triệu mà Sở Phó tổng cũng cự tuyệt được? Yêu cầu của Sở Phó tổng đúng là cao thật.” Tần Mặc cười nhẹ nói.
Triệu Hân Hân: “...”
Yêu cầu của Sở Vi thật ra không cao, chỉ là cậu ta chướng mắt cô thôi.
Tần Mặc mời Triệu Hân Hân đi ăn, lạ bị Triệu Hân Hân uyển chuyển từ chối.
Tần Mặc cũng không lằng nhằng mà chỉ đưa cô về thẳng nhà.
Triệu Hân Hân sau khi xuống xe nói lời cảm ơn liền xoay người lại, vẫn còn đang suy nghĩ xem Sở Vi rốt cuộc là có ý gì.
Triệu Hân Hân vào sảnh lớn, trong lúc chờ thang máy lại bị người cũng đang đứng ở cửa thang máy làm cho kinh ngạc, “Sao cậu lại ở đây?”
Sở Vi: “...”
Sở Vi lạnh lùng nhìn Triệu Hân Hân.
Triệu Hân Hân khựng lại một chút, trong nháy mắt nhớ ra người ta cũng ở nơi này, mình còn đang sống nhờ trong nhà người ta nữa. Quả nhiên cô vừa hỏi một câu ngu đến tột độ.
Sở Vi tựa ở thang máy vừa nhìn Triệu Hân Hân, “Tần tổng kia lớn hơn cậu mười tuổi đấy.”
“Vậy thì đã làm sao? Sở Húc Ninh còn lớn hơn chị Sư Niệm mười ba mười bốn tuổi cơ mà, người ta có nói gì đâu?” Triệu Hân Hân tựa ở một bên khác, bọn họ hẳn nên cảm thấy may mắn vì lúc này không có nhiều người lắm.
“Giọng điệu này, cậu vừa mắt anh ta thật đấy à?” Sở Vi nói, thang máy đã đến, cho nên anh đứng thẳng người đi vào, nhìn Triệu Hân Hân đi theo phía sau.
Triệu Hân Hân bước vào, vẫn dựa ở phía đối diện với anh, “Tôi có nhìn trúng hay không thì mắc mớ gì tới cậu hả? Hơn nữa, tôi thích lớn tuổi cũng không liên quan tới cậu đúng không.”
Sở Vi nghe lời này, không hiểu sao lại thấy như bị chọc một cái.
“Nói cũng phải, chẳng liên quan gì đến tôi, dù sao đây cũng là việc riêng của Triệu tổng.” Sở Vi thản nhiên nói, sau khi thang máy đến liền đi ra ngoài trước.
Triệu Hân Hân mím chặt môi, phẫn hận nhìn theo bóng lưng của anh, sau đó đi theo.
Hai người vào trong nhà rồi đều tự trở về căn phòng của mình, không ai nói thêm câu nào nữa.
Sở Vi quay về phòng ngủ của mình, lấy tài liệu trong cặp ra, lại phát hiện mình chẳng thể xem được. Anh bèn vứt tài liệu lên giường, sau đó đứng dậy, liền nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Ngoài cửa Triệu Hân Hân đứng bên cạnh bàn ăn, dưới chân là cái cốc cô vừa đánh rơi, nước bắn lên quần áo cô, lan ra thành một vệt sẫm màu.
“Cậu đang làm gì thế?” Sở Vi bước nhanh qua, kéo cô sang một bên, ánh mắt đặt tại tập tài liệu cô để trên bàn, nhìn thoáng qua cũng biết cô đang làm gì.
“Tránh ra, tránh ra.” Sở Vi nói, bước qua định lấy chổi.
“Không cần.” Triệu Hân Hân nói, đẩy anh ra tự mình đi lấy chổi qua.
“Này, Triệu Hân Hân, cậu có thành kiến với tôi hay là thế nào đây?” Sở Vi vươn tay giữ lấy cổ tay cô, không cho cô đi.
Triệu Hân Hân quay đầu lại, nheo mắt nhìn Sở Vi, bật cười một tiếng, “Tôi có thành kiến gì với cậu chứ, tôi đâu có mất tay mất chân, không thể tự làm được việc của mình à?”