Tần tổng tên là Tần Mặc, đã qua tuổi ba mươi, đến nay còn chưa có bạn gái. Nghe nói anh ta từng có một người vợ, những đã qua đời vì khó sinh, đến đứa con cũng không giữ lại được.
“Tần tổng nói đùa rồi.” Sở Vi mỉm cười nói, “Tôi hiểu cô bạn này, cô ấy vẫn không thích người lớn tuổi hơn mình cho lắm.”
“Tôi lại nghĩ già dặn cũng là một loại mị lực, không bằng Sở tổng giúp tôi giới thiệu một chút. Chuyện sau đó, ai mà nói chính xác được, không phải sao?” Tần Mặc cũng mỉm cười nói.
Sở Vi cười thành tiếng, sau một lát mới nói: “Tần tổng đừng nói đùa nữa, chúng ta vẫn nên thảo luận chuyện hợp đồng đi thôi.”
Tần Mặc có thâm ý khác nhìn Sở Vi, cuối cùng gật đầu đồng ý đề nghị của cậu, chỉ có điều ánh mắt vẫn đặt ở bên ngoài.
Sở Vi hơi rũ mắt, che giấu suy tư trong mắt mình. Cô gái kia, cũng hợp nhãn nhiều người ra phết, anh thật sự không nhìn ra cô nhóc đó rốt cuộc có chỗ nào tốt.
Triệu Hân Hân mất nửa tiếng sửa sang xong toàn bộ số liệu, có thể nói là hung hăng tát vào mặt Vương Đại Kiều.
Thế nhưng cũng bởi vì chuyện này, Vương Đại Kiều bỏ gánh nói thẳng không làm nữa.
Vương Đại Kiều tính ra cũng là nguyên lão của công ty. Mọi người thấy Triệu Hân Hân ngày đầu tiên đi làm đã bức Vương Đại Kiều đi, ai cũng tỏ ra không phục, thậm chí dùng việc từ chức tập thể để uy hiếp Chủ tịch, có tổng giám đốc, bọn họ sẽ đi.
Mọi chuyện trong nháy mắt như trở nên nghiêm trọng, Triệu Hân Hân có chút ngơ ngẩn, ngay cả An Quả Nhi cũng nghĩ việc này sao lại thành ra thế này?
Thế nhưng lúc này mới thấy sợ thì cô ấy đã không phải là Triệu Hân Hân.
Triệu Hân Hân lúc này đang ở phòng làm việc Chủ tịch, hơi cúi đầu.
“Năng lực của con mọi người đều thấy được, nhưng Hân Hân à, đôi khi muốn thu phục lòng người ở công ty, chỉ có năng lực thôi còn chưa đủ, nhớ kỹ, có năng lực không phải là thế mạnh duy nhất của con.”
Triệu Hân Hân cúi đầu nhìn mũi chân mình, siết chặt bàn tay của mình không muốn nói gì.
Ông Triệu đứng dậy đi tới trước mặt con gái, vươn tay vỗ vào bả vai của cô, sau đó nói: “Hân Hân, ba tin tưởng con có thể làm tốt, để cho bọn họ thấy ngoài năng lực ra, con còn những ưu điểm khác nữa, con có thể làm được không?”
Triệu Hân Hân ngẩng đầu, một đôi mắt to chứa đầy ấm ức.
“Ba, con không muốn làm Tổng giám đốc, vì sao không thể để cho con làm từ cơ sở lên?” Triệu Hân Hân nhỏ giọng nói.
“Bởi vì ba biết, trong lòng con đến bây giờ vẫn còn nín nhịn một bụng tức, mà cơn tức đó, chính là vì thằng nhóc nhà họ Sở kia.” Ông Triệu nói, thấy con gái giật mình, “Được rồi, suy nghĩ xem chuyện này nên xử lý như thế nào đi. Con phải để cho cậu ta biết, con đã khác trước rồi.”
“Cảm ơn ba.” Triệu Hân Hân thấp giọng nói, hít sâu rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Trên bàn làm việc của cô vẫn còn bức thư từ chức của Vương Đại Kiều.
Vương Đại Kiều này mặc dù là cậy già lên mặt, thế nhưng đúng là nhân vật cấp nguyên lão. Nếu như Vương Đại Kiều đi thật, có thể công ty thực sự sẽ có một nhóm người lớn bỏ đi theo.
Rốt cuộc cô phải làm sao đây?
“Tổng giám đốc.” An Quả Nhi từ bên ngoài tiến vào, ôm một chồng tài liệu, đặt toàn bộ lên bàn của Triệu Hân Hân, sau đó nhỏ giọng nói: “Đây là ghi chép từ phòng kế hoạch, tôi vừa nhìn lén một quyển, phát hiện một ít vấn đề nhỏ. Tổng giám đốc có muốn xem qua một chút không?”
Triệu Hân Hân nghe An Quả Nhi nói, bỗng nhiên vươn tay cầm lấy một quyển, sau đó mở ra nhìn.
Triệu Hân Hân chỉ là nhìn vài trang, liền ngẩng đầu nhìn về phía An Quả Nhi, “Sao cô xem hiểu được?”