Gần đây vì lý do công ty được đưa ra thị trường toàn cầu mà Sở Lạc Duy và Sở Vi đều chuyển về nhà sống.
Thế nên ăn cơm tối cũng ăn ở nhà luôn.
Tiểu Quỷ Quỷ ngồi ngay ngắn tại ghế ăn của mình gõ gõ cái thìa nhỏ ý bảo mẹ nhanh nhanh lên, nhóc đói lắm rồi.
Trước đây Tiểu Quỷ Quỷ ăn uống không ngoan, bị Sở Ninh Dực phạt cho nhịn đói hai lần, phạt đứng hai lần cuối cùng cũng biết hậu quả của việc không chịu ăn cơm là gì. Cho nên bây giờ nhóc ngồi ăn vô cùng ngoan ngoãn.
Thủy An Lạc bế Tiểu Quỷ Quỷ ra rồi đặt lên đùi của mình, đút cho nhóc ăn cơm.
Tiểu Quỷ Quỷ thích bà ngoại nhất, bởi vì bà ngoại thương nhóc nhất.
“Anh Sở Vi, mấy hôm nữa anh ra sân bay đón một người với em.” Sở Lạc Nhất đột nhiên nói.
Sở Vi với Sở Lạc Duy đang bàn chuyện của công ty, nghe Sở Lạc Nhất nói vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía cô: “Đi đón ai? Xe của em đâu?”
“Em muốn mang Quỷ Quỷ theo cùng, nhưng thằng nhóc này chê khả năng lái xe của em.”
“Không thích mẹ lái xe đâu!” Tiểu Quỷ Quỷ ngồi trong lòng bà ngoại, chữ ghét bỏ viết rõ ràng trên mặt.
Sở Lạc Nhất nhún vai.
“Ừm, thế hôm đó là hôm nào? Em nói trước với anh để anh để trống lịch đi với em.” Sở Vi không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn: “Nhưng mà chú ơi, còn một chuyện nữa, nếu như Sở Thị được ra mắt trên trường quốc tế thì ắt hẳn sẽ trùng tên với Sở Thị Quốc Tế, như vậy rất bất lợi có kế hoạch quảng bá của chúng ta.”
Sở Ninh Dực đang ăn liền dừng lại, sau đó mới nói: “Vấn đề tên chú sẽ cho chú Sở đi xử lý, hai đứa chỉ cần lo chuyện đưa Sở Thị ra thị trường quốc tế là được.”
Sở Lạc Duy và Sở Vi đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên là gừng càng già càng cay.
“Của Quỷ Quỷ! Của Quỷ Quỷ!” Tiểu Quỷ Quỷ đột nhiên hô lớn lên, bởi vì Sở Lạc Nhất vừa gắp cái đùi gà bự mà nhóc thích nhất.
Sở Lạc Nhất đen mặt: “Của mẹ mà!”
“Của Quỷ Quỷ!” Quỷ Quỷ vươn hai cái tay mũm mĩm ngắn tũn của mình ra định cướp đùi gà, trên mặt ánh lên vẻ cương quyết có thể vì ăn mà khai chiến với mẹ mình.
“Quỷ Quỷ là của ai?”
“Của mẹ!”
“Quỷ Quỷ yêu ai nhất nào?”
“Yêu mẹ nhất!”
“Thế đùi gà là của ai?”
“Của Quỷ Quỷ!”
“Phụt...” Sở Vi phụt cười, cái thằng nhóc này thông minh quá đi!
Sở Lạc Nhất: “...”
Sao cứ có cảm giác đứa con trai này càng lớn càng khó lừa.
Tiểu Quỷ Quỷ sung sướng ôm đùi gà lớn gặm, chỉ có đồ ăn là không thể nhân nhượng được thôi.
Sau bữa cơm tối, Tiểu Quỷ Quỷ theo ông bà ngoại ra ngoài đi dạo. Sở Lạc Nhất về phòng vẽ tranh. Hiện tại, cô đang xuất bản series truyện tranh về câu chuyện một đứa bé trai trải qua chặng đường nguy hiểm để tìm lại ba của mình.
Mới đầu cô chỉ vẽ chơi thôi, nhưng không ngờ sau đó lại gây được tiếng vang lớn nên cô quyết định làm thành truyện xuất bản dài kỳ luôn.
Lúc Sở Lạc Nhất đang cúi đầu vẽ tranh thì cửa mở ra. Cô còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã thấy trước mặt có một ly nước. Sở Lạc Nhất ngẩng đầu, gọi: “Anh.”
Sở Lạc Duy tựa vào cạnh bàn, ý bảo cô uống nước đi: “Bên kia đang hỏi lúc nào có thể giao bản thảo của tập bảy, có rất nhiều người đang giục đấy.”
“Em còn chưa vẽ xong mà.” Sở Lạc Nhất bĩu môi, đặt cây bút trong tay xuống rồi nhìn Sở Lạc Duy đang tựa vào bàn: “Cơ hội tốt như vậy sao anh không cầu hôn trước mặt mọi người luôn?”
“Quá phàm tục.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói.
Sở Lạc Nhất: “...”
Hai người này quả nhiên là một đôi trời sinh.
“Người mà em muốn Sở Vi đi đón cùng chắc không phải mà người anh đang nghĩ tới chứ?!” Sở Lạc Duy nhìn em gái của mình, trầm giọng hỏi.
“Anh đoán xem.” Sở Lạc Nhất cười híp mắt trả lời rồi bưng ly nước lên uống: “Gần đây em khá hứng thú với việc làm bà mai đấy!” Sau đó sẽ nhìn mỗi người đều có được hạnh phúc của riêng mình.