Đó là người đàn ông cô đã yêu cả cuộc đời này, là người đàn ông mà cô vẫn sẽ tiếp tục yêu thương.
Cô tưởng rằng trong cuộc tình này cô đã có được sự đền đáp tốt nhất, nhưng hóa ra vẫn còn sự đền đáp tốt hơn đang chờ đợi cô.
Sở Lạc Nhất ngồi bên cạnh Sở Ninh Dực, khẽ mỉm cười nhìn Sư Niệm đi qua mình. Cô dựa vào cánh tay Sở Ninh Dực thầm nghĩ, Cố Tỉ Thành vẫn chưa trở về, thậm chí cô còn không biết lúc nào thì anh mới quay về nữa.
Từng bước chân của Sư Niệm như đi vào tim của chính mình.
Nhưng mỗi bước đi của cô cũng lại đều tượng trưng cho khoảng cách giữa cô và hạnh phúc đã gần thêm một bước.
Cô đi cùng Sư Hạ Dương tới bên cạnh Sở Húc Ninh. Sư Hạ Dương từ từ đặt tay cô vào tay anh, hít sâu một hơi nói: “Sở Húc Ninh, đây là đứa con gái duy nhất của ba, là người duy nhất mà đời này ba phải cảm thấy hổ thẹn, chờ đến lúc ba chết rồi ba phải trả nợ cho mẹ con bé, thế nên ba giao con gái của ba cho con.”
“Ba...” Sư Niệm cuống cuồng muốn cắt đứt lời Sư Hạ Dương.
Nhưng Sư Hạ Dương lại giơ tay lên ngăn cô lên tiếng, “Đối với con mà nói, con gái ba đã là rất tốt rồi, cho nên ba hy vọng cuộc sống mai sau con có thể đối xử với con bé tốt hơn một chút.”
“Ba, ba yên tâm đi.” Sở Húc Ninh nắm chặt tay Sư Niệm, trầm giọng đưa ra lời hứa.
Sư Hạ Dương gật đầu, đây là sự giao phó giữa hai người quân nhân, là sự giao phó giữa hai người đàn ông và là sự giao phó giữa người cha và người con rể.
Sư Hạ Dương nhìn con gái, rồi quay người đi về khu vực khách mời.
Sư Niệm nhìn Sở Húc Ninh trước mặt mình. Đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể phản ứng lại kịp.
“Anh...”
Sư Niệm còn chưa dứt lời, Sở Húc Ninh đã nắm tay cô bảo cô nhìn lên phía trước.
Lúc này mục sư đã chuẩn bị tuyên thệ cho hai người, cho nên Sư Niệm chỉ có thể hít thở sâu, khống chế lại cảm xúc của mình, cảm xúc cảm động, vui sướng, hay muốn khóc đang dâng lên.
Sở Ninh Dực nắm lấy tay con gái. Sở Lạc Nhất đang dựa vào vai anh nhìn hai người bên kia tuyên thệ, nhưng lại không thể nói ra bất cứ một câu dư thừa nào.
Hôn lễ này được một tay cô dày công chuẩn bị, từng chi tiết cô đều biết điểm lãng mạn ở đâu, nhưng tiếc là cô lại không đợi được người mà cô vẫn đang đợi.
“Con việc gì phải làm khổ mình như thế?” Sở Ninh Dực hôn lên trán con gái.
“Con muốn biết sức chịu đựng cuối cùng của con là ở đâu? Con phát hiện nó còn hơn cả trong tưởng tượng của con nữa. Ba, bất kể sau này anh ấy có thể trở về được hay không con cũng đều sẽ đợi anh ấy. Giờ không có gì có thể đánh bại được con, con không giống với bà ngoại.” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nói.
Sư Niệm và Sở Húc Ninh tuyên thệ xong liền trao nhẫn, hôn nhau, mọi thứ đều được cử hành theo đúng thứ tự. Tần Thiếu Bạch khẽ mỉm cười nhìn cô. Anh ta thật sự phải buông tay rồi.
Sở Húc Ninh khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn. Anh tì lên trán cô, thủ thỉ: “Chuyện em không để tâm anh lại rất để tâm. Những gì người khác có, em đều xứng đáng có dược.”
Những giọt nước mắt mà Sư Niệm kìm nén nãy giờ, vào giây phút này đều lăn dài.
Cô ôm chặt lấy Sở Húc Ninh không cho người khác trông thấy dáng vẻ này của mình.
“Sao anh không nói cho em biết, xấu hổ quá.” Sư Niệm buồn bực nói, giọng nói của cô từ ngực anh truyền ra, nhưng lại chỉ đủ để cho hai người họ nghe thấy.
Sở Húc Ninh khẽ ôm cô, nở một nụ cười hài lòng, hôm nay có cô là đủ rồi.
Cô gái này chính là sự cứu rỗi của cuộc đời anh.
Cũng là nỗi niềm nhớ thương của anh trong suốt cuộc đời này.