Sư Niệm ngẩn ra, cô nghe rõ câu hỏi này của anh và đang nghiền ngẫm một cách rất nghiêm túc về vấn đề này.
“Có một chút.” Sư Niệm thành thật nói.
Sư Niệm cũng từng nghĩ rồi, cô cũng muốn phóng khoáng mà nói cô không để tâm, nhưng lại cảm thấy những từ giả tạo như vậy sẽ ghét bỏ mình mất.
Cho nên nói vậy không bằng cô nói thật còn hơn.
Sở Húc Ninh vò đầu cô, giờ anh cảm thấy rất vui vì cô đã có thể nói thật lòng mình cho anh biết. Dù sao thì Sư Niệm cũng đã quen với việc giữ lại phần thiệt thòi cho mình, giờ cô đồng ý nói ra, tất nhiên là chuyện tốt.
Sở Húc Ninh cúi xuống hôn cô, ôm cô về phòng ngủ.
Lâu lắm họ không gặp nhau rồi, giờ Sư Niệm cũng chẳng tỏ ra õng ẹo với anh làm gì, ngược lại còn nhiệt tình hơn trước, cho nên cảnh chiến đấu này kéo dài suốt từ chín rưỡi cho đến tận mười hai rưỡi đêm mới ngừng.
Vốn dĩ, Sở Húc Ninh muốn để cô nghỉ ngơi một đêm, nhưng một khi cảm xúc bị khêu gợi, anh cũng không thể nào dừng lại được.
Cho đến tận khi Sư Niệm ngất đi, Sở Húc Ninh mới buông người. Anh tắm qua cho cả hai người rồi mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Tám giờ sáng, chị Tám đến đón người.
Sư Niệm bị Sở Húc Ninh kéo ra khỏi chăn, sau khi vệ sinh cá nhân qua loa cho cô xong liền giao cô cho chị Tám. Đường tới thành phố Q mất ba tiếng, cô hoàn toàn có thể ngủ tiếp trên đường đi.
Mà ngay sau lúc Sư Niệm đi khỏi. Sở Húc Ninh cũng vội vàng thay quần áo lái xe lên đường.
Nơi tổ chức hôn lễ đã được chuẩn bị xong từ sớm, Sở Lạc Nhất đưa ra quyết định cuối cùng rồi mới yên tâm đi nghỉ.
Gần đây cô luôn để mình bận tới bận lui, để bản thân rơi vào tình trạng mệt mỏi nhất, cuối cùng mới có thể ngủ được một giấc tử tế.
Còn về Cố Tỉ Thành, giờ cô không muốn nghĩ tới anh một chút nào hết, vì chỉ có như vậy mới khiến tim cô không thấy đau đớn nữa.
Con đường cô lựa chọn, cho dù có phải khóc cô cũng phải bước tiếp.
Sở Lạc Nhất ngủ một giấc tới tận ba giờ chiều, tất cả đều sắp bắt đầu.
Sở Lạc Nhất với tay lấy đồng hồ đặt trên bàn, liếc một cái rồi lại lăn lăn mấy vòng trên giường, sau đó lại thấy Thủy An Lạc ăn mặc lộng lẫy xuất hiện.
Thủy An Lạc ngồi xuống giường, vỗ vỗ lên người cô: “Bên ngoài khách khứa đều đến cả rồi. Người lên kế hoạch như con sao giờ vẫn còn ườn èo ở đây thế này?”
Sở Lạc Nhất ôm lấy eo Thủy An Lạc, cố gắng tỉnh táo lại, “Con mệt mà, bận rộn cả tháng trời rồi.”
Thủy An Lạc ôm con gái, khẽ vỗ về, tay phải từ từ trượt xuống cổ tay Sở Lạc Nhất, “Dậy chỉnh trang lại đi, mọi người cũng sắp đến đủ cả rồi, đi rửa mặt đi.”
“Vâng.” Sở Lạc Nhất đáp lại, nhưng vẫn không có ý tỉnh lại.
Thủy An Lạc ôm cô vỗ vỗ, “Dậy nào, mau lên, mẹ với ba con chờ ở ngoài nhé.”
Sở Lạc Nhất “dạ” một tiếng, sau khi Thủy An Lạc đi ra rồi mói từ từ bò dậy.
Cảnh đầu tiên của Sư Niệm là cảnh váy cưới, Sư Niệm trang điểm xong liền nhìn mình trong gương, đây là một chiếc váy cưới hở vai, chiết eo, tà váy hơi chạm đất, được may bằng lụa thượng hạng.
“Sao lần này chị lại chăm chút kỹ lưỡng thế, chị lấy đâu ra bộ váy cưới đẹp thế này vậy?” Sư Niệm nói, cô xoay xoay người trước gương để nhìn, có thể thấy cô rất hài lòng về bộ váy cưới này.
Chị Tám lặng lẽ lườm cô một cái. Chồng em bỏ mấy trăm vạn ra may cho em đấy chứ chị thì tìm ở đâu ra nổi.
Sư Niệm cúi nhìn váy cưới của mình, có nghĩ thế nào cũng thấy đây không phải là một bộ váy tiện tay mua về, dù sao thì với chất liệu này, còn cả cách gia công, thiết kế đều không phải kiểu người bình thường có thể mua được.