Sư Niệm nói xong, cuối cùng sắc mặt của Lưu Mục cũng thay đổi vài phần.
“Cô Triệu...” Người quản lý kia cuống quýt muốn mở miệng nói gì đó.
Sư Niệm lại không thèm nhìn cô ta mà nhìn Lưu Mục, “Công ty như vậy mà anh vẫn muốn tiếp tục ở lại à? Nói không chừng qua vài ngày nữa lại phải đi bán thân đấy. Dù sao thì cũng có nhiều nhà sản xuất biến thái thế kia mà.”
Lưu Mục nghe vậy thì cười, “Biết đâu công ty tiếp theo của tôi cũng bắt tôi bán thân thì sao?”
Nghe thấy anh ta nói vậy, Sư Niệm khẽ gật đầu, sau đó liền móc điện thoại ra gọi cho chị Tám, “Em lôi một người về cho chị này. Chị thân là đàn bà con gái, kể ra có dùng quy tắc ngầm với anh ta thì cũng là chị chịu thiệt.”
“Sư Niệm, tổ sư, ông đây đã từng dùng quy tắc ngầm với bất cứ ngôi sao nào chưa hả?” Giọng sư tử hống của chị Tám bỗng vang lên. Sư Niệm ngoáy ngáy lỗ tai, “Chị kích động gì chứ, em tìm được cho chị một anh đẹp trai này. Ai biết được là chị có kiềm chế nổi không, mau xuống đây đi. Em còn phải đi với chồng em nữa, mặt chồng em đang đen sì lại rồi kia kìa. Vợ chồng em không chịu trách nhiệm với chị đâu nhé.”
Sư Niệm nói xong, vẻ mặt của cô quản lý kia không khỏi nghệt ra. Cô ta từng thấy rất nhiều người “đào góc tường” nhà người khác, nhưng chưa từng thấy ai “đào góc tường” kiểu này, cô ta vẫn còn đang ở đây cơ mà.
“Cô Triệu, cô có ý gì đây?” Quản lý không thể tin nổi, cất tiếng hỏi.
“Nghe không hiểu tiếng người à? Không phải cô bảo anh ta đi bán thân sao? Không thấy tôi vừa tìm người chuộc thân cho anh ta à?” Nói xong Sư Niệm cất điện thoại đi, đeo kính lên rồi rời đi.
Lưu Mục nhìn Sư Niệm lên xe, ánh mắt tối lại.
Sở Húc Ninh khởi động xe, sau khi ra khỏi gara anh mới nói: “Trong giới này đều như thế cả à?”
Sư Niệm cầm kính chọc chọc vào cằm, nghĩ một hồi rồi đáp: “Em có thể thuận buồm xuôi gió sống được trong giới này là vì có ba nuôi và dì em che chở. Không có ai dám động đến em cả. Còn họ thì khác, để có được thành công, họ phải nhẫn nhịn mà sống, còn phải chịu đủ loại bất công khác nữa.”
“Thế nên em liền giúp cậu ta? Lấy tiền của Sở Thị?”
“Dù sao thì cũng chẳng phải là tiền của em mà.” Sư Niệm cười hề hề đáp. Sau đó cô thấy một mấy món quà nhỏ ở đằng trước xe, “Đây là cái gì thế? Trông có không khí vui mừng quá.” Sư Niệm tò mò cầm lấy hai con búp bê.
Sở Húc Ninh khựng lại, anh vừa mới tới cửa hàng bán bánh kẹo cưới, đây là hàng mẫu người ta tặng, bảo anh chọn một cái, anh quên mất chưa cất.
“Đợt trước Chu Chính mượn xe anh, cái này chắc là con gái cậu ấy để quên.” Sở Húc Ninh nhàn nhạt nói.
Sư Niệm biết Chu Chính, là một Đoàn trưởng của Sở Húc Ninh. Năm nay con gái anh năm tuổi rồi, đúng ở cái lứa tuổi thích chơi đồ chơi.
“Đồ chơi của bọn trẻ con bây giờ đẹp nhỉ, hồi nhỏ hầu hết đồ chơi của em đều là do ba em dùng vỏ đạn làm cho.” Sư Niệm nói, cầm hết mấy con búp bê lên ngắm tới ngắm lui, có vẻ như con nào cũng đều thích cả.
Sở Húc Ninh lẳng lặng quan sát, thấy con cô thích nhất, anh có thể nói với bên tiệm kia để bắt đầu chuẩn bị luôn từ tối hôm nay. Ngày mai ban ngày anh phải dùng tới rồi.
Sau khi Sư Niệm xem xong thì lại đặt về chỗ cũ, dù sao đây cũng là đồ chơi của người ta, về còn phải trả lại nữa.
“Mình đi đâu thế?” Sư Niệm bỏ đồ chơi xuống liền hỏi. Cô muốn về nhà mình nhưng lại sợ Sở Húc Ninh muốn qua nhà chồng, cho nên đành phải hỏi kỹ trước. Nếu là về nhà chồng thì phải đi mua ít đồ gì đó, dù sao cô cũng không thể đến tay không được.
“Đi lấy bộ đồ lúc trước đặt may.” Sở Húc Ninh trả lời cô, còn đang nghĩ xem nên dùng lý do gì đến nói với Sư Niệm chuyện bộ đồ kia, hay là để đoàn làm phim mang đi luôn?