Sư Niệm hít một hơi thật sau, sau đó dựa vào ngực anh, rầu rĩ lên tiếng, “Người vợ tốt như em, anh không tìm được người thứ hai đâu. Sau này anh phải tốt với em mới được đó.”
Sư Niệm buồn rầu nghĩ, quả nhiên làm người không được yêu cầu quá cao, cô phải học cách trở lại làm mình của trước đây mới được.
Sở Húc Ninh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng ấm ức của cô, anh nhíu mày rồi nói, “Xin lỗi, đi theo anh thiệt cho em rồi.” Sở Húc Ninh khẽ xin lỗi cô. Anh biết mình mới là người thiệt thòi, nhưng anh sợ mình khiến cô phải chịu thiệt hơn.
Sư Niệm khẽ mím môi, ngả đầu vào lồng ngực anh, lắng nghe nhịp đập của trái tim anh.
“Anh có cảm thấy bây giờ em càng ngày càng khiến anh thấy em ngang ngược không?” Sư Niệm lí nhí hỏi. Cô thấy mình càng ngày càng đòi hỏi nhiều.
Sở Húc Ninh nhẹ nhàng vỗ về cô, nghĩ ngợi một lúc rồi nói, “Anh thích em như bây giờ.” Cuối cùng anh cũng có cảm giác cô ấy và mình đã không còn bức tường ngăn rõ rệt kia nữa, cũng không còn cảm giác sùng bái và được sùng bái nữa.
Cô ấy vẫn còn sùng bái anh, nhưng xen lẫn với sùng bái, đã dám phản bác lại anh.
Nghe được câu trả lời của anh, Sư Niệm cuối cùng cũng thấy vui vẻ trở lại.
Anh ấy nói, thích mình như bây giờ!
“Nhưng em cảm thấy mình càng ngày càng tham lam.” Sư Niệm lí nhí nói.
“Vậy thì chắc là anh chưa đủ khiến em yên tâm.”
Sư Niệm: “...”
Ai dám nói Sở Húc Ninh không biết tình tứ chứ, nhìn câu tỏ tình này đi, đúng là khiến người ta phải thoải mái mà.
Sở Húc Ninh cúi đầu hôn lên môi cô, dè dặt hỏi, “Không giận nữa rồi?”
Sư Niệm lắc đầu, cô không còn giận một tí ti nào nữa hết.
Sở Húc Ninh bật cười, ôm lấy cô mà khẽ khàng đung đưa, “Con đường sau này vẫn còn dài lắm, trước kia anh nợ em, anh sẽ từ từ bù đắp lại.”
Họ đã bỏ lỡ rất nhiều điều, nhờ sự kiên trì của Sư Niệm mới không bỏ lỡ nhau, cho nên người Sở Húc Ninh muốn cảm ơn không phải là ông trời mà là Sư Niệm.
Mỗi một sự hy sinh không mong được báo đáp đều xứng nhận được sự đền đáp tốt nhất.
Sư Niệm của anh là một ví dụ điển hình.
Sở Húc Ninh cúi đầu hôn lên môi Sư Niệm, Sư Niệm cũng ngẩng đầu đáp trả nụ hôn của anh.
Một nụ hôn không biết bắt đầu thế nào, càng không biết kết thúc ra sao.
Khi Sư Niệm tỉnh lại lần nữa, ánh đèn đã được thắp lên, bên tai thậm chí không còn tiếng huấn luyện nữa.
Sư Niệm với tay lấy chiếc đồng hồ báo thức trên bàn mới thấy đồng hồ chỉ thời gian mười một rưỡi tối, chẳng trách bên ngoài không còn âm thanh gì nữa.
Trên bàn có mảnh giấy mà Sở Húc Ninh để lại. Anh bận công việc phải đi, bữa tối phần sẵn trên bàn cho cô.
Sư Niệm đặt mảnh giấy lên ngực, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô không khỏi hô lên, vội vàng bật dậy chạy vào phòng bếp. Nhìn thấy căn bếp được thu dọn gọn gàng ngăn nắp, Sư Niệm tự đánh vào đầu mình, quả nhiên, vẫn xấu hổ.
Tuy rằng đã học được cách nấu nướng, nhưng cô vẫn chưa biết dọn dẹp.
Cũng tạm, may mà Sở Húc Ninh không chê cô, nếu không chắc cô khóc ngập nhà mất.
Sở Húc Ninh cẩn thận mở cửa ra mới phát hiện Sư Niệm đã dậy rồi. Anh khựng lại một lúc mới đóng cửa vào, “Em dậy rồi à?”
Sư Niệm đang cộc đầu vào tường, nghe thấy giọng Sở Húc Ninh mới quay đầu lại, nụ cười trên môi cô hơi miễn cưỡng, “À ừm, anh có thể để đó cho em dọn được mà.”
“Anh tiện tay thôi.” Sở Húc Ninh nói, anh đi ngang qua người cô, bước vào bếp, mang đồ ăn trên bàn bỏ vào lò vi sóng hâm lại.
Đôi mắt to của Sư Niệm đảo tới đảo lui. Cô bám vào cửa bếp nhìn anh, “Anh sẽ không chê em lôi thôi lếch thếch đấy chứ?” Sở Húc Ninh có bệnh sạch sẽ nặng lắm đó!