Không lâu sau Sư Niệm bưng ra một chiếc bánh gato nhỏ xinh xắn làm từ hoa quả, không dùng nhiều bơ lắm, bởi vì Sở Húc Ninh không thích bơ.
Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm vừa hát chúc mừng sinh nhật, vừa đi tới.
Cô vợ nhỏ của anh, thực sự là đáng yêu vô cùng.
Sư Niệm đi tới bên cạnh bàn, sau đó đặt chiếc bánh kem lên bàn, “Lữ đoàn trưởng Sở, sinh nhật vui vẻ.”
Sở Húc Ninh hôn lên môi cô một cái, “Hình như cũng không tệ lắm.” Lúc anh nhìn thấy khung cảnh hỗn độn trong phòng bếp thì đã không ôm bất cứ hy vọng nào rồi.
Cho nên khi nhìn thấy chiếc bánh kem nhỏ tinh xảo này, anh khá là ngạc nhiên.
“Đương nhiên!” Sư Niệm cười híp mắt nói, ngồi xuống bên cạnh sau đó đẩy chiếc bánh đến trước mặt anh, “Nào nào nào, ước rồi thổi nến đi.”
“Nguyện vọng của anh đã được thực hiện rồi.” Yêu cầu của Sở Húc Ninh cũng không nhiều, cho nên không có nguyện vọng nào nữa.
“Không được, không được, nhất định phải ước, ví dụ như ước cho vợ anh mãi mãi xinh đẹp cũng được.” Sư Niệm cười tít mắt nói.
Sở Húc Ninh dở khóc dở cười. Cô nàng này, đúng là không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để tâng bốc bản thân.
“Mau mau mau, nói bà xã anh vĩnh viễn mười tám đi.” Sư Niệm kéo tay Sở Húc Ninh, bắt anh ước nguyện.
Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm. Cô đã khác hoàn toàn trước kia. Anh cảm thấy may mắn khi cô được như bây giờ đều là do anh.
“Được, anh ước.” Sở Húc Ninh hiếm khi làm loạn cùng Sư Niệm, bao năm qua, chưa có lần nào anh thật sự tổ chức sinh nhật cả chứ đừng nói đến chuyện ước.
Sư Niệm ngừng thở, dường như còn căng thẳng hơn cả Sở Húc Ninh.
Sở Húc Ninh ước xong liền thổi nến.
“Anh ước gì thế, có phải anh ước vợ anh vĩnh viễn tuổi mười tám không.” Sư Niệm vội vàng hỏi, lại bị Sở Húc Ninh nắm chặt tay.
“Cắt bánh thôi.” Sở Húc Ninh mỉm cười, cầm lấy dao bắt đầu cắt bánh kem.
Sư Niệm hụt hẫng ngồi xuống, “Được thôi.”
Sở Húc Ninh biết tính tình cô trẻ con, cho nên cũng chẳng để tâm đến sự rầu rĩ của cô, không quá ba phút, tự cô sẽ điều chỉnh lại tâm trạng vui vẻ của mình.
Cái bánh kem còn chưa cắt xong, tâm trạng của Sư Niệm đã khá hơn rồi.
Sở Húc Ninh cắt cho cô một miếng bánh kem. Sư Niệm tự động sà vào lòng Sở Húc Ninh.
Anh cười một tiếng, ôm lấy cô ngồi lên đùi mình. Anh vẫn chưa quen với cách ở bên nhau như thế này, nhưng Sư Niệm thích, anh cũng chỉ có thể dần dần làm quen.
Lúc Sư Niệm ngồi lên còn có chút dè dặt, thấy Sở Húc Ninh không đẩy mình ra mới yên tâm.
“Mau ăn thử đi.” Sư Niệm nói, đặt chiếc bánh lên môi anh.
Sở Húc Ninh nhìn miếng bánh trắng phau, chỉ cảm thấy hơi đau đầu, nhìn bộ dạng vui vẻ của Sư Niệm, anh lại không thể thốt lên lời từ chối được.
Cho nên, Sở Húc Ninh ăn xong một miếng, thấy Sư Niệm mở miệng đột nhiên lại hôn lên môi cô, đẩy hết tất cả những thứ trong miệng vào miệng cô.
“Ôi...” Sư Niệm trừng mắt, đáng tiếc bơ đã vào miệng cô.
Sở Húc Ninh rất hài lòng, tiện đường xấu xa đòi hỏi một nụ hôn sâu mới thả cô ra.
Sư Niệm ra sức trừng anh.
Sở Húc Ninh dịu dàng cười, “Anh không thích, đương nhiên phu nhân phải giúp anh rồi.”
Sư Niệm: “...”
Câu này nói nghe như món quà cô chuẩn bị không được ổn vậy?
Đau lòng!
Tan nát cõi lòng!
Sư Niệm hung hăng trừng mắt nhìn Sở Húc Ninh một cái, sau đó đứng dậy bỏ đi!