Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3470: Màn cầu hôn thế kỷ [8]



Hôm sinh nhật Sở Húc Ninh cũng là ngày đàn mà Sư Niệm đặt được chuyển đến nơi.

Bởi vì món hàng quá lớn cho nên chuyển phát nhanh chỉ có thể đưa đến tận nơi. Sư Niệm đón người vào, để họ lắp đặt thật tốt rồi mới tiễn đi.

Sư Niệm hài lòng nhìn chiếc đàn trắng muốt như tuyết. Sở Húc Ninh đàn còn hay hơn cả cô nữa đấy, cho đên đây coi như là món quà tặng cho anh.

Tiếp đó còn có cả bánh gato của cô nữa, gần đây cô đã luyện tập rất tốt rồi.

Lúc Sư Niệm đang tính đi làm bánh ngọt thì tiếng gõ cửa vang lên.

Sư Niệm liếc nhìn đồng hồ, không biết ai sẽ đến vào lúc này.

Cô mở cửa ra, thấy người tới là cảnh vệ của Sở Húc Ninh thì hô lên một tiếng kinh ngạc: “Tiểu Lưu?” Nhưng sau đó trong lòng lại có chút bất an: “Chắc không phải là Lữ đoàn trưởng của các cậu lại có vấn đề gì đấy chứ?”

Tiểu Lưu ấp úng không nói nên lời.

Sư Niệm lo cuống lên, dứt khoát đẩy người ra rồi chạy đi mất.

Sau khi Sư Niệm chạy xuống rồi, Tiểu Lưu cười hì hì gãi đầu rồi cũng chạy theo cô.

Sư Niệm chạy thẳng tới trước tòa nhà hành chính. Ngày hôm nay cả quân bộ vắng vẻ, đìu hiu đến lạ thường, may mà có đám người đang tiếp tục luyện tập ở bên kia chứ nếu không cô thật sự sẽ nghĩ rằng liệu có phải hôm nay quân bộ chẳng có một ai hay không.

Sư Niệm chạy thẳng lên phòng làm việc của Sở Húc Ninh, bên trong không có ai khiến Sư Niệm thấy lo lắng hơn. Cô muốn chạy xuống phòng cấp cứu hoặc là mấy chỗ như bệnh viện gì gì đó nhưng ngày hôm nay anh đâu có nhiệm vụ gì, thậm chí lúc đi làm hồi sáng vẫn rất bình thường.

Sư Niệm chạy xuống lầu thì vừa vặn đụng phải Tiểu Lưu: “Lữ đoàn trưởng của các cậu đâu? Lữ đoàn trưởng của các cậu đâu rồi?” Sư Niệm cuống cuồng hô lên, trên trán đã bắt đầu thấm ra một tầng mồ hôi.

Tiểu Lưu bị túm lấy có hơi đau. Trong lúc nhất thời cậu ta không biết phải trả lời như thế nào nữa. Thế quái nào mà bộ dạng của chị dâu cứ như thể Lữ đoàn trưởng của bọn họ chết đến nơi rồi là thế nào?

“Lữ đoàn trưởng ở nhà thờ ấy!” Tiểu Lưu vội nói.

Sư Niệm chẳng kịp nghĩ nhà thờ là cái gì đã lập tức nhằm về hướng đó mà lao đi.

Thậm chí còn chẳng thèm nghĩ xem một người đang bị thương mà lại đến nhà thờ thì có hợp lý hay không?

Sư Niệm chạy thẳng một mạch đến nhà thờ. Thấy người đàn ông đang đứng trên đài quay lưng về phía cửa, cô liền chạy thẳng tới, sau đó nhảy lên bậc kéo anh lại: “Anh không sao chứ? Có phải là lại bị thương rồi không? Rốt cuộc anh làm sao vậy? Mau nói đi!” Nước mắt của Sư Niệm rơi lã chã nhìn người đang mặc bộ quân phục từ trên xuống dưới một lượt, thế nhưng chẳng nhìn thấy anh có bất cứ vết thương nào.

Sở Húc Ninh hơi híp mắt lại, chỉ mỉm cười nhìn cô gái đang lo sốt vó đứng trước mặt mình.

“Bùm bùm...”

Một tiếng nổ khác thường đột nhiên vang lên, Sư Niệm giật mình lập tức quay đầu nhìn lại.

Cô thấy ngoài cửa có một tấm áp phích được kéo lên, trên bầu trời đột nhiên nở bừng những chùm pháo hoa, cả sân khấu đều được bao trùm bởi một cảm giác lãng mạng.

Mấy chiến sĩ cười híp mắt chuyển ảnh chụp và đàn lên, bức ảnh kia là ảnh Sư Niệm đang mặc váy cưới được một người đàn ông nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau, Sư Niệm đang nhìn về phía xa xa còn người kia đang chăm chú nhìn cô.

Một người nhìn về tương lai, người còn lại đang nhìn về phía cô.

Một tấm ảnh rất đẹp, tuy đây không phải tấm mà Sư Niệm thích nhất nhưng lại là tấm Sở Húc Ninh thích nhất.

Bởi vì anh muốn nói với cô rằng, điều anh mong muốn trong tương lai là một Sư Niệm hoàn toàn hướng ra bên ngoài, còn điều mà anh phải làm chính là bảo vệ cô gái đang tràn đầy mong đợi hướng về tương lai kia.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv