Ngày đầu tiên của năm mới, Sở Lạc Nhất đã hoàn thành được lần lột xác đầu tiên trong đời mình.
Cố Tỉ Thành không biết ai cho cô dũng khí ấy, hay nói cách khác thì đây chính là cách đập nồi dìm thuyền của cô.
Anh không biết quyết định như vậy có phải là chính xác hay không, nhưng anh biết, anh không có ý định buông tay. Thế nên dù anh biết đây là một quyết định sai lầm thì vẫn dung túng cho sự tùy hứng của cô.
Lúc này cô gái trong lòng anh vẫn đang ngủ say, ánh mặt trời bên ngoài sớm đã trải dài xuống đất từ lâu.
Cố Tỉ Thành ngẩng lên nhìn cánh cửa đã bị khóa trái. Chỉ có thể nói, cô gái ngốc này làm anh mất hết mặt mũi trong cái bệnh viện rồi.
Sáng hôm nay thần kỳ ở chỗ không có ai đến gõ cửa. Nếu không phải trước đó cô ấy làm ra chuyện mất mặt như vậy, thậm chí anh bắt đầu nghi ngờ bắt đầu từ khi nào mà nhân phẩm của anh đã trở nên xấu xa đến như vậy rồi cũng nên.
Cô gái trong lòng khẽ động. Sở Lạc Nhất từ từ tỉnh lại. Cố Tỉ Thành vẫn thản nhiên nhìn cô, chờ cô tỉnh hẳn.
Rèm cửa vẫn chưa được kéo lên cho nên ánh mặt trời xuyên qua rèm tạo thành một sắc thái thần bí.
Sở Lạc Nhất chưa tỉnh hẳn lại nhưng hai hàng lông mày đã nhíu chặt.
Không biết là bị ánh sáng mờ tối này làm phiền tới giấc mơ hay vì cơ thể khó chịu khiến thần trí của cô bắt đầu khôi phục lại.
Sở Lạc Nhất vẫn chưa mở mắt ra, môi đã bị người ta “tập kích“. Cô lập tức giơ tay đẩy anh rời khỏi mình.
Cố Tỉ Thành vẫn nở nụ cười tao nhã trước giờ của anh, chỉ có điều lần này trong sự tao nhã đó còn xen lẫn chút dịu dàng, sự dịu dàng này không hề giống với trước đây.
Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Luồng ký ức bất chợt xộc vào trí não cô, khiến gương mặt ngàn năm không đỏ của cô lúc này cuối cùng cũng đỏ bừng lên.
Cố Tỉ Thành rung động, lại hôn lên môi cô cái nữa, một tay chống lên đầu nhìn cô gái đang nằm bên dưới, “Chào buổi sáng.”
Giờ còn sáng?
Sở Lạc Nhất lẳng lặng nhìn ra ngoài, quyết định không nghe anh nói linh tinh.
Tâm trạng của Cố Tỉ Thành có vẻ rất tốt, “Ngủ thêm lát nữa nhé?”
Sở Lạc Nhất lắc đầu, không khí bên ngoài hơi lạnh nên cô không muốn thò cánh tay ra, chỉ để lộ mỗi đầu ra ngoài.
“Dậy mau thôi, một lát nữa bác sĩ đến rồi.” Cố Tỉ Thành nói rồi cầm quần áo của cô lên làm ấm rồi dùng một tay giúp cô mặc vào.
“Đoàn trưởng Cố còn có cả kỹ năng này nữa cơ à.” Sở Lạc Nhất hài lòng vì được hầu hạ, cô cứ dựa hết vào anh, sống chết cũng không chịu động đậy chút nào.
Động tác của Cố Tỉ Thành dịu dàng hơn, nhìn cô gái lười biếng trong lòng, gõ một cái lên đầu cô, “Sau này không được làm loạn như thế nữa, mặt mũi chồng em không đáng tiền hay sao hả?”
Sở Lạc Nhất đắc ý cười. Cố Tỉ Thành lo cho cô xong mới ra ngoài mở cửa. Nhưng lúc y tá tới thay ga giường ga gối lại ngẩn ra vì không thấy ga gối đâu mất rồi.
Sở Lạc Nhất ngồi rung chân nhìn vào nơi nào đó không xác định. Dù sao cô cũng không biết, cô không biết gì hết.
Cô Tỉ Thành khẽ hắng giọng, tai bất giác đỏ lên.
Cái vỏ gối kia thật sự không thể trả lại cho người ta được.
“Kỳ lạ thật, tôi nhớ trước đó có thay rồi mà nhỉ.” Cô ý tá thắc mắc rời đi.
Sở Lạc Nhất cười hềnh hệch ngã ra giường. Cố Tỉ Thành hung hăng trừng mắt với cô nhưng cũng không nỡ mắng.
“Qua vài ngày nữa anh được nghỉ sẽ đưa em đi thăm bà anh.” Cuối cùng Cố Tỉ Thành cũng vẫn lên kế hoạch cho chuyện này, đặc biệt là sau chuyện sáng hôm nay.
Sở Lạc Nhất ồ một tiếng, “Em vẫn chưa muốn đi đấy.”
Cố Tỉ Thành vòng tay ôm lấy cô, hôn mạnh một cái, “Mơ đi, phải đi với anh.”