Sau bữa cơm tối, Sư Hạ Dương cố ý gọi Sở Húc Ninh ra ban công, chặn đứt ý đồ nghe lén của Sư Niệm.
Sở Lăng Phong và Cố Tiểu An về nhà trước, dù sao thì lần gặp gỡ này cũng rất viên mãn, cũng coi như bù đắp cho tiếc nuối khi đã không đến xin cưới trước đây.
Sư Hạ Dương và Sở Húc Ninh nói chuyện xong lập tức trở ra. Sư Niệm phải ở lại với Triệu Uyển Uyển. Còn Sở Húc Ninh phải quay về thành phố B giải quyết một số công việc, tối mai mới quay lại được.
Sư Niệm tiễn Sở Húc Ninh xuống tầng, ôm cánh tay anh, nhảy xuống từng bậc cầu thang.
“Ba em nói gì với anh vậy?” Sư Niệm tò mò hỏi.
Dù sao thì, cô thực sự không nghe nổi một câu nào. Ban công có cửa kính trong suốt ngăn cách, cô vừa đến gần đã bị phát hiện ngay.
“Bí mật.” Sở Húc Ninh nói, đi đến bên cạnh xe, quay đầu nhìn cô gái đang bĩu môi dài cả thước kia, khẽ cúi đầu hôn lên môi cô, “Lên nhà đi, dưới này lạnh lắm.”
Sư Niệm kéo cánh tay anh, “Vậy tối mai anh đừng về vội, không có việc gì thì sáng ngày kia về cũng như nhau thôi.”
Sở Húc Ninh nhìn cô gái đang kéo lấy cánh tay anh mà lắc, ôm cô vào lòng, “Anh tự biết chừng mực, mau lên nhà đi.”
Sư Niệm ừm một tiếng, lùi ra khỏi vòng tay anh, “Nhưng anh vẫn chưa nói cho em biết, tại sao anh lại đột nhiên đổi ý.”
Sở Húc Ninh vẫn đứng dựa vào cửa xe, nghĩ ngợi một hồi rồi nói, “Chuyện này, có cơ hội sẽ nói với em, đi lên đi.” Sở Húc Ninh nói thêm câu này rồi đẩy cô quay người lên tầng.
Sư Niệm bĩu môi, vẫn lưu luyến quay lại nhìn Sở Húc Ninh. Sở Húc Ninh nhìn thấy cô bước vào tòa nhà rồi mới lái xe đi.
Nhưng Sư Niệm lại chạy ra ngoài, nhìn chiếc xe của anh biến mất.
Cô cứ cảm thấy không thực tế lắm, đáng ra anh sẽ không thay đổi nhanh như vậy mới phải.
Sư Niệm véo mình một cái thật mạnh, sau cùng phải xuýt xoa, đau ơi là đau luôn!
Cho nên, chuyện này là thật, cô không cần phải lo lắng nữa.
Sư Niệm tung tăng nhảy chân sáo về nhà. Triệu Uyển Uyển cũng nhận ra cô đang rất vui.
Nhưng Triệu Uyển Uyển không thể không làm cô cụt hứng, “Dì hẹn với một thầy thuốc Đông y có thâm niên, ngày mai con đi cùng dì.”
Nụ cười trên mặt Sư Niệm tắt ngúm, “Thầy thuốc Đông ý? Dì, dì thấy không khỏe ạ?”
“Cho con đấy, cơ thể con đã thành cái dạng gì rồi, phải điều dưỡng cho cẩn thận.” Triệu Uyển Uyển nhìn cô với vẻ không vui.
Sư Niệm đột nhiên nhớ tới chuyện này, chỉ có thể “ờm” một tiếng.
“Ôi, lần này sao nghe lời thế, lúc trước bảo thế nào con cũng không chịu đi cơ mà”, Triệu Uyển Uyển lấy làm lạ, “Sở Húc Ninh thật sự có thể thay đổi được con nhỉ.”
Sư Niệm lè lưỡi làm mặt xấu với Triệu Uyển Uyển rồi về phòng mình.
Triệu Uyển Uyển “ha!” lên một tiếng, nhìn đống thuốc bổ đặt dưới sàn nhà, nghĩ ngợi một hồi vẫn quyết định gọi điện thoại cho Sư Hạ Dương vừa về đến quân doanh.
“Những thứ này em không cần, anh mang đi đi.” Triệu Uyển Uyển rất thẳng thừng.
“Anh cần chúng làm gì? Em tự giữ lại đi.” Sư Hạ Dương cũng không khách khí. Anh chưa đến tuổi phải bồi bổ đâu.
Triệu Uyển Uyển “ha” một tiếng, “Đấy là sính lễ của con gái rượu nhà anh, anh để ở chỗ em còn ra thể thống gì?”
“Con gái rượu của anh còn để ở chỗ em đấy, em đuổi nó đi đi.” Sư Hạ Dương nói rồi đưa tay bóp trán, “Được rồi, anh còn dở việc, cúp máy trước đây...”
“Sư Hạ Dương, anh...” Triệu Uyển Uyển chưa dứt câu, người bên kia đã cúp máy rồi. Triệu Uyển Uyển hít một hơi thật sâu, bỗng chốc cảm thấy chán nản, cái tật xấu này của Sư Hạ Dương do ai chiều mà ra vậy?
Được rồi, do cô đấy!