Cho đến tận khi hai người về đến Sở gia, Sở Húc Ninh vẫn không hề nói gì.
Sư Niệm rũ mắt, che đi sự thất vọng trong đôi mắt của mình.
Lúc họ vào cửa, Cố Tiểu An vừa hay cũng chạy ra, “Không phải về lâu rồi sao, sao giờ mới tới?” Cố Tiểu An vừa nói vừa nắm lấy tay Sư Niệm, “Có lạnh không?”
Sư Niệm lắc đầu, người lạnh cũng chẳng lạnh bằng con tim này của cô.
“Vẫn ổn ạ, trong xe cũng có điều hòa mà mẹ.” Sư Niệm nói tới đây thì thấy người đi bên cạnh mình đã đi thẳng lên lầu. Cô hơi cụp mắt, vào phòng khách với Cố Tiểu An.
“Chị dâu, chị dâu, cuối cùng lần này em cũng được thấy chị dâu sống sờ sờ rồi.” Bạn nhỏ Khoai Tây hận không thể lao luôn cái thân thể hơn một mét tám của mình vào người Sư Niệm.
“Sở Húc Dương, em cút lên đây cho anh.”
Bạn nhỏ Khoai Tây còn chưa kịp ôm lấy chị dâu, trên nhà đã truyền xuống giọng nói lạnh như băng của anh Cả.
Khoai Tây cảm thấy rất tức giận. Cậu ôm luôn cánh tay của Sư Niệm nói: “Em không lên, em không lên đấy. Chị dâu, chị sẽ bảo vệ em mà đúng không?”
Sở Húc Ninh đứng trên cầu thang giữa tầng một tầng hai, quay lại cười như không cười mà nhìn hai người kia. Sư Niệm cẩn thận đẩy tay em chồng ra, “Chị... chị không thể bảo vệ được em đâu.”
Sư Niệm những tưởng rằng nếu mình nói vậy thì cậu em chồng chưa đầy mười tám này của cô sẽ cảm thấy cô rất nhát gan, nhưng không ngờ bạn nhỏ Khoai Tây lại cười rất đắc ý, nụ cười đó phải nói là vui vẻ vô cùng.
“Ha ha ha ha, hóa ra nhà chúng ta vẫn có một người không sợ vợ, sau này vợ em chắc chắn cũng sẽ nghe lời em.” Bạn nhỏ Sở Húc Dương rất hài lòng, là vô cùng hài lòng, đặc biệt hài lòng. Chứ nhìn anh Hai với ba cậu mà xem, cậu rất muốn cự tuyệt cái kiểu như vậy.
Sư Niệm: “...”
Nhóc à, suy nghĩ của em đặc biệt thật đấy, nói vậy tức là sau này em sẽ lấy chị ra làm tấm gương sáng cho vợ em học tập hả?
Cố Tiểu An nhìn con trai, rồi lại nghĩ tới hai thằng con khác của mình, thật ra đây mới là đứa cô nhặt về nhỉ.
Thế là bạn nhỏ Khoai Tây vui vẻ lên lầu tìm anh Cả nhà mình. Cậu phải học hỏi kinh nghiệm của anh trai, như thế sau này mới có thể tìm được một cô vợ nghe lời mình. Dù sao thì cũng không lấy được Bánh Bao Đậu mà cậu thích, đã thế cậu phải tìm một người biết nghe lời mới được.
Cố Tiểu An và Sư Niệm ngồi xuống ghế, “Con kệ nó đi, như thằng thần kinh ấy.”
Sư Niệm phụt cười, đúng là có cảm giác hơi điên thật.
Ngồi xuống rồi, Cố Tiểu An lại ngắm nghía thật kỹ Sư Niệm, “Con với Húc Ninh thế nào rồi?” Cố Tiểu An thân thiết hỏi, cô nghĩ nếu như lần này đã về chung với nhau rồi thì chắc cũng không còn lớn chuyện nữa.
Sư Niệm hơi cúi đầu, không dám nói ra chuyện ba cô muốn mời cơm, vì Sở Húc Ninh vẫn chưa lên tiếng về chuyện này.
“Vẫn ổn ạ.” Cô chỉ nói như vậy, vì cô hoàn toàn không biết rốt cuộc Sở Húc Ninh có ý gì.
Cố Tiểu An thấy Sư Niệm trả lời như vậy thì biết chuyện không ổn rồi. Con trai cô sao lại khiến cô sầu lòng thế cơ chứ?
Vợ chồng Sở Húc Hiên trở về, nhưng lúc ăn cơm tối vì có cả Sở Húc Dương nên bầu không khí cũng vui vẻ, náo nhiệt hơn. Sở Húc Dương là một đứa trẻ rất thần kỳ, bị ba cậu đá vài phát mà cả nhà vẫn coi như không có chuyện gì.
Sư Niệm khó mà tưởng tượng nổi đây cũng là một đứa trẻ lớn lên trong gia đình này, đúng là một trời một vực mà.
“Ba, mẹ, có chuyện này con muốn nói qua với ba mẹ.” Sở Húc Ninh đột nhiên lên tiếng. Sư Niệm theo bản năng siết chặt đôi đũa trong tay.
Anh ấy muốn nói gì?
Chuyện ly hôn sao?
Sở Lăng Phong vừa gắp thức ăn vừa quăng cho Sở Húc Ninh một ánh mắt, “Nói đi.”