Nụ hôn này của Sở Húc Ninh vô cùng ác độc, ác đến độ chỉ muốn nuốt luôn cô, không cho phép cô có bất cứ một cơ hội phản kích nào. Sư Niệm bị anh hôn đến mức đứng không vững, nhờ Sở Húc Ninh ôm chặt nên cô mới có thể thẳng người được.
Nụ hôn kết thúc, cả hai bọn họ đều có chút không chịu nổi cảm xúc mãnh liệt này.
Khuôn mặt của Sư Niệm đỏ bừng. Cô thở hổn hển nhìn người đàn ông trước mặt.
Sở Húc Ninh kề sát trán của cô, cố gắng bình ổn lại những xúc cảm đang ào ạt dâng lên trong cơ thể.
Không biết qua bao lâu sau Sở Húc Ninh mới thả lỏng cô ra một chút, hơi hơi tách ra, hỏi: “Sức khỏe của em thế nào rồi? Có chỗ nào cảm thấy khó chịu không?”
Thanh âm của Sở Húc Ninh khàn khàn, khêu gợi đến mức khiến lỗ tai cũng muốn mang thai luôn.
“Em khỏi từ lâu rồi mà.” Sư Niệm khẽ đáp, như thể chính bản thân cô cũng không dám nói lớn.
Sở Húc Ninh đưa tay xoa nhẹ gò má của cô, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp đó rồi thở ra một hơi thật dài, sau đó anh mới nói: “Em đi vào trước đi, anh đi tìm chút đồ có thể nhóm lửa.”
“Em muốn đi cùng với anh.” Sư Niệm ôm lấy cánh tay của Sở Húc Ninh. Cô cứ thế mà quay về thì chẳng phải để cho người ta chê cười sao.
Sở Húc Ninh nheo mắt nhìn ai kia rồi lại nhìn bầu trời xa xa: “Đi thôi, không có nhiều thời gian đâu.”
Sư Niệm đáp một tiếng rồi cũng vội vàng đi theo.
Về chuyện ly hôn thì không một ai trong bọn họ nhắc lại, bởi vì đây là tử huyệt của bọn họ, cứ nhắc tới là y rằng sẽ cãi nhau to.
Sư Niệm không muốn như vậy, ít nhất cho tới khi bọn họ ra khỏi đây thì cô vẫn muốn hòa hảo với anh.
Sở Húc Ninh lại càng không muốn thế, có trời mới biết khoảnh khắc anh trông thấy Sư Niệm gần như bị vùi lấp dưới đống tuyết kia, tâm trạng của anh lúc đó như thế nào, anh không chịu nổi chuyện này lần thứ hai.
Sở Húc Ninh và Sư Niệm tìm một ít củi khô, còn có mà một vài khúc gỗ lớn, cái này có thể dùng dao quân dụng tước nhỏ ra để đốt.
Sói tuyết bị Sở Húc Ninh giết xong liền mang ra ngoài dùng tuyết để xử lý qua. Lúc bọn họ còn đang xử lý thì trên núi đã xảy ra tuyết lở một lần nữa.
Cửa hang bị tuyết chặn hơn nửa, nhưng nó cũng ngăn những động vật khác vào đây trú nạn, chúng chỉ có thể tìm đến một hang động khác mà thôi.
Trong hang có một đống lửa khiến không khí ấm hơn rất nhiều. Sở Húc Ninh nướng con sói tuyết kia bên trên đống lửa rồi ngồi xuống bên cạnh Sư Niệm, sau đó đem hai bàn tay bé nhỏ của cô cầm trong lòng bàn tay mình, sưởi ấm bàn tay cho cô.
Mà lúc này, Tiểu Lưu ở bên ngoài đã sắp phát điên rồi, đến bây giờ Lữ đoàn trưởng còn chưa về mà trên núi lại xảy ra lở tuyết một lần nữa, nếu như Lữ đoàn trưởng xảy ra vấn đề gì thì khi quay về cậu ta phải xách đầu đi gặp các Thủ trưởng mất thôi.
Mà người dưới chân núi cũng chỉ có thể chờ sau khi tuyết lở kết thúc mới có thể nghĩ cách cứu viện.
Tiểu Lưu lo lắng đến mức xoay vòng vòng. Đại đội trưởng rót cho cậu ta một cốc nước: “Tôi thấy Lữ đoàn trưởng Sở cũng không phải hạng ngồi không, trên núi cũng có rất nhiều chỗ có thể lánh nạn được nên sẽ không có việc gì đâu.”
Tiểu Lưu quay đầu nhìn Đại đội trưởng: “Nếu mà thật sự gặp chuyện không may thì ai là người chịu trách nhiệm đây?”
Tiểu Lưu lúc này rất sốt ruột. Bên trên đã liên lạc với trạm biện phòng, cậu ta nhận điện thoại mà suýt nữa chết chìm trong lời mắng.
“Để cho cậu theo cậu ta làm cái gì thế hả? Một mình cậu ta xông vào đó, cậu cho rằng cậu là Sói Đen đấy hả???” Lãnh đạo ở đầu bên kia mắng sa sả.
Tiểu Lưu cảm thấy bản thân rất vô tội. Nếu cậu ta mà có khả năng níu kéo Lữ đoàn trưởng thì cậu ta có thể chỉ là một cảnh vệ viên nhỏ nhoi thế này sao?
“Báo cáo Thủ trưởng, chị dâu ở trên núi nên tôi thật sự không giữ anh ấy lại được.” Tiểu Lưu bất đắc dĩ mở miệng nói.
“Sư Niệm ở trên núi?” Lãnh đạo bên kia khựng lại một chút, vừa quay đầu đã thấy Sư Hạ Dương đang đứng ở cửa liền vội vàng cúi chào: “Tư lệnh.”
Sư Hạ Dương tự tay cầm lấy điện thoại rồi nói: “Cậu nói cái gì? Sư Niệm đang ở vùng tuyết lở?”