Anh chàng quay phim run lên một cái, cảm giác như cả căn nhà này cũng run lên theo rồi.
“Không có việc gì, tuyết ở sườn núi lở thôi, nếu vừa rồi mấy người mà xuống núi thì chắc lúc này đang nằm dưới tuyết rồi.” Lão chiến sĩ nói, sau đó đứng dậy, khom lưng đi về giường nghỉ ngơi.
Sư Niệm quay đầu nhìn ra bên ngoài, tuyết lở rồi tức là hai ngày tới họ không thể xuống núi.
Quên đi, đằng nào cũng sẽ không có người nào liên lạc với cô cả.
Đến khi trận tuyết lở kết thúc thì đã là sáng sớm của ngày hôm sau. Sư Niệm cùng ba người bọn họ thay phiên nhau xử lý tuyết đọng trên nóc nhà nên căn nhà này mới không bị sập.
Bộ đội đóng quân trên núi cũng bắt đầu xử lý hậu quả của vụ tuyết lở đồng thời tìm kiếm những người bị mắc kẹt lại trong bão tuyết.
Sở Húc Ninh vừa mới quay về thì tin tức đầu tiên mà anh nghe được chính là tuyết lở, lại còn là tuyết lở ở Tây Tạng!
Sở Húc Ninh không kịp nghĩ nhiều mà lập tức chạy tới địa chỉ mà Sở Lạc Duy đưa cho anh. Thế nhưng khi anh đến nơi rồi lại nhận được tin Sư Niệm đã lên núi từ một ngày trước, đến bây giờ vẫn chưa xuống.
Trước mắt Sở Húc Ninh bỗng chốc như tối sầm lại. Anh chao đảo đứng không vững.
Đạo diễn vội vàng đỡ lấy anh, nói: “Lữ đoàn trưởng Sở! Có lẽ do ngày hôm qua bão tuyết quá lớn cho nên mới...”
Thế nhưng đạo diễn còn chưa kịp nói cho hết câu thì Sở Húc Ninh đã xoay người chạy ra ngoài.
Tuyết lở?
Cô gặp phải tuyết lở rồi?
Sự thật này khiến Sở Húc Ninh không thể nào chấp nhận được, hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Cô gái của anh sao có thể gặp phải chuyện nguy hiểm như vậy?
Không đâu, chắc chắn sẽ không.
Không thể, tuyệt đối không thể!
Nếu như cô gặp chuyện không may thì hậu quả anh chẳng dám nghĩ tới nữa!
Tốc độ của Sở Húc Ninh rất nhanh. Hầu như mọi người chỉ thấy một bóng người mặc quân phục chợt lóe lên rồi lao nhanh về phía trước. Người không biết còn tưởng rằng dũng sĩ của bọn họ đã trở về.
Sở Húc Ninh chạy đến lưng chừng núi. Con đường bên kia đã bị tuyết lở chặn lại từ lâu rồi, phía trước đang có chiến sĩ tiến hành dò xét xem có người ở bên trong hay không.
Lúc Sở Húc Ninh chạy tới nơi thì mấy chiến sĩ kia đều dừng việc đang làm lại. Đại đội trưởng thấy anh chạy tới thì vội vàng tiến lên, buông xẻng trong tay ra rồi cúi chào: “Chào thủ trưởng!”
Tuy chưa từng gặp cái người gọi là thủ trưởng này nhưng quân hàm trên vai người kia đeo tới tận bốn ngôi sao, một Thượng úy nhỏ nhoi như anh ta sao có thể so sánh được. Thủ trưởng lớn nhất của bọn họ chỉ là một Thiếu tá, người này là một Đại tá sáng trưng thế này mà anh ta lại dám không chào sao?
Sở Húc Ninh không có thời gian để ý đến người khác. Anh sải bước đi qua, hỏi: “Có con đường nào khác để lên núi không?”
“Thủ trưởng, chỉ có một con đường này thôi! Anh không thể đi lên phía trước được đâu, trên đó quá nguy hiểm. Trước hết chúng tôi phải xử lý hết tuyết đọng trên đường, trên núi cũng có mấy gia đình đang bị nhốt nữa! Thủ trưởng...” Đại đội trưởng còn chưa nói xong thì Sở Húc Ninh đã vòng qua một đống tuyết trắng muốt rất cao rồi biến mất ngay trong tầm mắt của bọn họ.
Đại đội trưởng: “...”
“Đại đội trưởng! Cao như thế mà làm sao người đó có thể phi qua được vậy?!”
“Ôi mẹ ơi, cái tên đó bay qua à?! Siêu nhân từ đâu tới thế này?”
Đại đội trưởng cũng rất tò mò, cái chỗ như bọn họ thế này tại sao lại xuất hiện một người cấp bậc đại tá cơ chứ?
Lúc Tiểu Lưu đuổi tới nơi thì cũng đã không thấy bóng dáng Sở Húc Ninh đâu nữa. Cậu ta lấy hai tay tay chống lên chân của mình, chạy muốn rụng luôn cái chân ra rồi.
Tiểu Lưu chỉ là sĩ quan cho nên theo đúng nguyên tắc phải đi chào Đại đội trưởng, sau khi chào xong liền hỏi: “Mọi người có thấy Lữ đoàn trưởng của chúng tôi đâu không?”
Tất cả mọi người đồng loạt chỉ tay lên đống tuyết cao cao kia.
Tiểu Lưu lập tức sửng sốt, mẹ ơi muốn làm khó dễ cậu ta đến chết sao, Lữ đoàn trưởng không phải là người mà là khỉ thì có! Đến vậy rồi mà còn đòi ly hôn với chị dâu, sao ngài không lên trời luôn đi?