Kiều Vi Nhã chột dạ, chàng trai này trước nay không hề để ý tới ánh mắt của người khác.
Sở Lạc Duy hơi nghiêng người, hôn thẳng lên môi cô, hai tay ôm lấy eo cô, sau đó ôm cô ngồi dạng chân trên đùi mình, điều này càng tiện cho động tác của cậu.
Kiều Vi Nhã hừ một tiếng. Sở Lạc Duy lập tức xâm chiếm toàn bộ mọi thứ của cô, cắn môi cô, ép cô hồi đáp, thứ đáng ghét này.
Hai tay Kiều Vi Nhã đẩy cậu ra, nhưng không có tác dụng gì mấy. Ít nhất Sở Lạc Duy phải thỏa mãn rồi mới thả cô ra nhưng vẫn tì trán mình và trán cô, “Ý của cậu là, ở bên ngoài thì không được nhưng về nhà thì được, phải không?”
Nếu là như thế thì cậu vẫn chấp nhận được.
Kiều Vi Nhã: “...”
Cô biết ngay sẽ thành thế này mà!
“Ngày mai còn phải đi thi nữa đấy!” Kiều Vi Nhã nói rồi nhảy xuống khỏi người cậu, chỉnh lại quần áo của mình.
Sở Lạc Duy dựa người vào ghế, nhìn Kiều Vi Nhã đang chỉnh lại quần áo, không hề ngăn cô lại. Dù sao cậu cũng không thể làm gì cô ở chỗ này được.
“Đừng có quên lời hứa của cậu, thù lao mà cậu dành cho tôi nếu như kỳ này tôi giúp cậu giành được học bổng.” Sở Lạc Duy nói rồi, cuối cùng cũng đứng dậy, thong thả đi bên cạnh Kiều Vi Nhã ra bên ngoài.
Bước chân của Kiều Vi Nhã hơi khựng lại. Suýt nữa thì cô quên mất chuyện này. Nhưng theo như hiểu biết của cô về Sở Lạc Duy, người này chắc chắn không nghĩ được chuyện gì tốt đẹp, dù hai hai người từng mặc chung một cái quần mà lớn lên bên nhau.
“Xì, còn chưa lấy được cơ mà, ai biết kết quả thế nào chứ?” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, tiếp tục đi ra ngoài.
“Những đề thi mà các cậu từng thi tôi đều xem được hết. Có phải đề tôi đoán cho cậu hay không, cậu tưởng tôi ngốc chắc?” Sở Lạc Duy nói rồi đưa tay đẩy cửa cho cô.
Kiều Vi Nhã dừng bước, quay đầu nhìn chàng trai đứng bên cạnh mình, “Cứ coi như cậu đã đoán đề cho tôi, cậu cũng không thể đảm bảo rằng tôi làm đúng hết cơ mà.”
Sở Lạc Duy: “...”
Nhìn mặt mũi Sở Lạc Duy đen sì, Kiều Vi Nhã thấy tâm tình mình rất tốt.
Chuyện nhỏ như con thỏ, tôi không tin không trị được cậu!
***
Tại lữ đoàn đặc chủng của thành phố B.
Khi Sở Lạc Nhất lên đến đỉnh núi, Cố Tỉ Thành đã nằm ngủ được một giấc. Lúc này anh đang nằm dưới đất nhìn mặt trời.
“Ê, anh đẹp trai, thoải mái quá nhỉ.” Sở Lạc Nhất đứng bên cạnh Cố Tỉ Thành, nhìn người đàn ông đang nằm đó.
Cố Tỉ Thành nheo mắt nhìn cô, sau đó lại nhắm mắt, “Anh còn tưởng em bị bắt ở dưới núi rồi cơ.”
“Thế anh còn không xuống cứu em!” Sở Lạc Nhất trừng mắt, đá một cái vào người Cố Tỉ Thành. Cô bị Cố Tỉ Thành túm lấy cổ chân, sau đó kéo mạnh một cái. Sở Lạc Nhất ngã nhào lên người anh.
Cố Tỉ Thành lật người đè cô xuống bên dưới, hôn mạnh lên môi cô.
Sở Lạc Nhất đẩy anh ra với vẻ chán ghét, “Này, anh đẹp trai, chú ý hình tượng chút đi, bao nhiêu họng súng đang nhắm vào anh đấy.”
“Yên tâm, họ không dám lên đâu. Ai dám đối đầu với anh, lúc về anh bắn bỏ thằng đấy.” Cố Tỉ Thành nói rất ngang ngược, vẫn nhìn cô gái bên dưới mình, nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm.
Sở Lạc Nhất chớp mắt, hơi ngẩng đầu hôn lên môi anh, rồi nhanh chóng lùi lại, cười tít mắt nhìn anh, “Anh lừa em lên đây làm gì vậy?”
Cố Tỉ Thành nhướng mày, nghiền ngẫm về từ ngữ mà cô dùng.
Lừa?
Anh lừa cô bao giờ?
“Anh dùng ba ngày nghỉ đổi lại đó, anh lừa gì em hả?” Cố Tỉ Thành nói rồi đưa tay nhéo mũi cô.