Trong lúc bộ phim được tiến hành quay, ba người cũng bước vào kỳ thi.
Sở Lạc Nhất đối mặt với tình trạng trước mắt có chút ngẩn ngơ, cảm giác trừ cô rảnh rỗi ra, ai cũng bận rộn hết.
Cho nên, khi Sở Lạc Nhất nhắc đến chuyện muốn đi theo Sư Niệm phỏng vấn, liền bị Cố Tỉ Thành đè chết trong phòng làm việc.
“Bảo bối à, em ngoan ngoãn ở bên cạnh anh mấy ngày đi, xong việc anh sẽ xin nghỉ đưa em đi chơi.” Cố Tỉ Thành nói, còn ngẩng đầu thưởng cho bảo bối nhà anh một ánh mắt.
Sở Lạc Nhất bò ra cái bàn trước mặt anh, nhìn Cố Tỉ Thành vẫn tiếp tục vùi đầu làm việc. Hình như từ trước Tết anh bắt đầu gọi cô là bảo bối.
“Nhưng em chán quá, sư phụ em mấy ngày nay cũng không trả lời tin nhắn của em, chẳng lẽ là tin nhắn em gửi cho bà ấy lần trước khiến bà ấy bị sốc rồi à.” Sở Lạc Nhất nói, vươn tay kéo cổ tay của anh, “Anh còn không đi theo em, em đi thật đấy.”
“Theo theo theo, nốt cái này thôi, làm xong sẽ đi với em.” Cố Tỉ Thành nói, đẩy nhanh tiến độ công việc, “Chuyện của chú Lục phức tạp lắm. Hai người này kỳ thực nếu không có Tư Thần thì đúng thật là không có liên quan gì luôn. Anh không biết, em cũng không biết, thôi để chính họ tự xử lý đi.”
Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, đứng lên đi tới đi lui trong phòng làm việc của anh, “Nhưng đánh hơi thấy chuyện mà không hóng thì em thấy thật có lỗi với bản thân mình lắm.”
“Vậy đến bãi tập chạy mấy vòng đi, em sẽ không còn tâm trạng để hóng hớt nữa đâu.” Cố Tỉ Thành không buồn ngẩng đầu lên nói.
Sở Lạc Nhất quay lại hung hăng nhìn chằm chằm đỉnh đầu của anh. Cô nghĩ cách hai người họ ở bên nhau thật kỳ quái. Sao cô có thể ngày nào cũng nhìn bạn trai cúi đầu làm việc được nhỉ?
Kỳ quái hơn chính là, cô lại còn không thấy điều này có gì xấu?
Vậy là, chính cô mới có bệnh?
Cố Tỉ Thành nói xong, thấy Sở Lạc Nhất vẫn không mở miệng liền ngẩng đầu nhìn về phía cô, thấy cô đang nhìn mình chằm chằm liền sững lại một lúc, “Sao thế?”
“Anh zai à, anh có độc.” Sở Lạc Nhất có chút ai oán nhìn Cố Tỉ Thành. Nhất định là tại anh quá đẹp trai, cô mới thấy chuyện này không hề nhàm chán.
Cố Tỉ Thành nhướng mày, không biết cô ấy lại lên cơn gì, sau đó anh tiếp tục làm việc, “Ừ, chỉ độc mình em thôi, để em cả đời này không rời khỏi anh được.”
Sở Lạc Nhất cười đắc ý, tiếp tục chạy đến bên cạnh anh, “Anh nói em có nên đăng ký làm phóng viên gì đó để chơi chút không.”
“Em thôi đi, anh nghĩ xong rồi, em nên chờ đến khi đủ tuổi, làm tốt chức phu nhân của em đi.” Cố Tỉ Thành nói xong, cúi đầu nhìn cô gái đang ngồi bên cạnh mình, cặp mắt to nhìn thế nào cũng khiến người ta thấy đáng yêu. Cố Tỉ Thành ngẩng đầu nhìn ra ngoài, sau đó đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô.
Sở Lạc Nhất chớp mắt, nhìn người đàn ông lập tức nghiêm túc làm việc. Anh giả bộ được lắm!
Sở Lạc Nhất nghĩ vậy, xấu xa sờ bên hông anh một cái. Thấy Cố Tỉ Thành trừng lại mình, cô liền cười tít mắt đứng dậy, đang định nói gì, chiếc di động trên bàn đột nhiên lại vang lên.
Cố Tỉ Thành ngó sang, vươn tay duỗi một cái cầm lấy đưa cho cô.
Sở Lạc Nhất nhìn thoáng qua màn hình, là một dãy số lạ.
“Chào cô Sở Lạc Nhất.”
“Cô Sở, chào cô, đây là ban tổ chức cuộc thi Mỹ thuật Quốc tế. Tác phẩm Thương Di của cô đã chọn vòng chung kết của Cuộc thi Vẽ tranh Sơn dầu Quốc tế và nhận được giải quán quân của cuộc thi. Xin hỏi cô Sở có thời gian đến tham dự lễ trao giải không?”
Bên kia nói xong, Sở Lạc Nhất khựng lại mất mấy giây, thậm chí quên mất người đang nói một tràng tiếng Anh với mình là một người ngoại quốc nên đã phụt ra một câu: “Cái gì kia?”