Nhắc đến vấn đề này, Sư Niệm liền cảm đau đớn hết cả mình mẩy.
Siết chặt di động hai cái, sau đó cô nói: “Chẳng thế nào cả, sống chết cũng không nhả miệng.”
Sở Lạc Nhất chép miệng vài tiếng, không nghĩ Sở Húc Ninh cũng có lúc cứng đầu như vậy.
Mà người vốn đang nói chuyện với Sư Niệm lại nhanh chóng nhận được cú liên hoàn gõ đoạt mệnh của Lục Tư Thần, lại còn dùng dáng vẻ lưu lượng dùng không xuể của nhà cô nàng để gửi tin nhắn cho Sở Lạc Nhất.
Sở Lạc Nhất đại khái cũng hiểu được ý của cô ta. Đại khái là hỏi xem mẹ cô ta trước kia tổ chức sinh nhật thế nào. Có cần phải dài dòng văn tự như vậy không, không thấy mệt à?
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Mẹ cô không tổ chức sinh nhật đâu.]
[Lục Tư Thần: Cô nói lung tung, tôi từng thấy rồi.]
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Ai da, cô thấy rồi à?]
Bên kia có lẽ đã nhận ra mình lỡ mồm cho nên vẫn không trả lời lại tin nhắn của cô.
Sở Lạc Nhất nghĩ, chắc cô gái này lại lén đến thăm mẹ mình rồi, đúng là một đứa trẻ đáng thương.
Nhưng Đàm Thần Tiêu đúng là không tổ chức sinh nhật thật, cùng lắm là cô nói một câu sinh nhật vui vẻ, thái độ của Đàm Thần Tiêu cũng rất thờ ơ.
“Em nghĩ sư phụ em với ba của Lục Tư Thần cũng đúng là nghiệt duyên.” Sở Lạc Nhất nói, tiếp tục gõ chữ.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Tôi nói thật với cô nhé, mẹ cô đúng là không có thói quen tổ chức sinh nhật đâu.]
[Lục Tư Thần: Tôi biết rồi.]
Sư Niệm nhìn Sở Lạc Nhất, lúc này cô cũng chẳng còn tâm trạng để quan tâm chuyện của người khác.
“Chắc mấy ngày nữa chị phải về với em thật rồi.” Sư Niệm cúi đầu nói.
Tay của Sở Lạc Nhất khựng lại, thiếu chút nữa ném cái di động trong tay đi, nhìn Sư Niệm bằng ánh mắt không thể tin nổi, “Chị từ bỏ à?”
Ngón tay Sư Niệm ra sức siết lấy ga giường, không nói gì.
Nhưng Sở Lạc Nhất lại thấy Sư Niệm như vậy không giống Sư Niệm mà cô quen chút nào.
Sư Niệm lắc đầu: “Không phải, chị chỉ thấy có lẽ bọn chị nên bình tĩnh lại, bởi vì hiện tại chính chị cũng không biết cứ tiếp tục mệt mỏi giày vò như vậy có ích gì không nữa?”
Sở Lạc Nhất nhìn Sư Niệm đau lòng, không biết an ủi thế nào, cũng may, giữa cô và Cố Tỉ Thành không có nhiều vấn đề như vậy.
Sở Lạc Nhất không ở lại chỗ Sư Niệm lâu, bởi vì cô biết hai người bọn họ bây giờ càng cần thời gian bên nhau hơn. Sở Húc Ninh bỏ lại công việc để ở nhà là bằng chứng rõ ràng nhất.
Sở Lạc Nhất rời khỏi nhà Sư Niệm, đi loanh quanh trong khu, xung quanh toàn là vợ cán bộ. Cứ nghĩ đây sẽ chính là cuộc sống của mình sau này Sở Lạc Nhất liền thấy da đầu tê rần.
***
Còn ở Đại học Q, cho dù Tết Dương Lịch được nghỉ ba ngày, người đến tự học vẫn rất nhiều, bởi vì qua Tết sẽ đến kỳ thi.
Kiều Vi Nhã căn cứ vào nguyên tắc có không khí học tập mới có thể ôn tập được nên cưỡng chế Sở Lạc Duy đến trường học tự học, kết quả Sở Lạc Duy thì đọc sách, còn cô lại bò ra bàn ngủ.
Sở Lạc Duy nhìn cô nàng đang ngủ bên cạnh, lúc đến còn kêu gào có giường mới ngủ được, kết quả cô đã đánh giá thấp chính mình rồi. Chỗ nào có sách là cô ấy ngủ được mới là thật.
Sở Lạc Duy đọc xong sách của mình, lại giúp Kiều Vi Nhã đọc hết sách của cô, khoanh vùng trọng điểm, sau đó mới nhìn sang người đang ngủ bên cạnh.
Kiều Vi Nhã khịt mũi một cái. Cảm thấy có người đang nhìn, cô mới mở mắt, có điều nhìn thấy người trước mặt lại nhanh chóng nhắm hai mắt lại, “Tôi ngủ thêm chút nữa.”
Sở Lạc Duy nhét sách của cả hai vào trong cặp, “Mau đi thôi, đi ăn cơm, xong về nhà.”
Kiều Vi Nhã bị Sở Lạc Duy kéo dậy, vừa hay di động của Sở Lạc Duy kêu lên. Cậu cầm di động lên nhìn thoáng qua, sau đó lôi Kiều Vi Nhã đang mơ mơ màng màng ra ngoài.