Bàn tay của Sở Húc Ninh thoáng khựng lại, lồng ngực như bị người ta rạch ta.
“Niệm Niệm...”
Sở Húc Ninh nói, giọng có chút khản đặc.
“Đây là quyết định của anh.” Sư Niệm nhìn anh, giọng nói mang theo vài phần quyết tuyệt.
Sở Húc Ninh không nói lời nào, cũng không đứng dậy bỏ đi, cứ lẳng lặng ngồi đó.
Sư Niệm cũng không nói gì nữa. Cả căn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Cho đến khi ngoài cửa vọng đến giọng nói của mấy bà chị hàng xóm, Sở Húc Ninh mới đứng dậy đi ra ngoài. Bọn họ lo lắng cho sức khỏe của Sư Niệm cho nên tới thăm xem sao.
Sở Húc Ninh vào bếp rót nước, mấy chị dâu kia ngồi bên giường hỏi thăm tình trạng của Sư Niệm, sau khi biết rằng chỉ do tới kỳ kinh nguyệt thì mới yên tâm.
“Lần đầu sau khi sảy thai sẽ đau, nhưng cũng chứng tỏ là thân thể em đang dần khôi phục bình thường, là chuyện tốt.” Chị ta nói xong, thấy Sở Húc Ninh bước từ bếp ra liền dặn dò mấy điều cần chú ý rồi dẫn mấy người còn lại về.
Sở Húc Ninh tiễn bọn họ về rồi mới quay trở lại phòng ngủ, thấy Sư Niệm đã nằm xuống bèn bước qua kéo chăn cho cô, “Hôm nay anh không qua bên kia nữa, có đói không, anh đi nấu ít đồ cho em nhé.”
“Anh có thể đừng tỏ ra như chẳng có chuyện gì được không?” Sư Niệm đột nhiên lớn tiếng nói, nhưng bởi vì nói quá to nên bụng lại đau thắt lại.
Sở Húc Ninh vội vàng ngồi xuống bên giường, ôm cả chăn cả người cô lên, “Em nghỉ ngơi đi đã, anh đi đun ít canh gừng cho em.”
Sở Húc Ninh dỗ dành Sư Niệm, như thể chẳng hề xảy ra chuyện gì, nhưng cũng chỉ có mình anh hiểu, anh chỉ đang tránh né mà thôi.
Lần đầu tiên có một chuyện anh muốn trốn tránh không muốn giải quyết, bởi vì Sư Niệm!
Cho nên trừ thái độ này ra anh không biết mình còn có thể làm gì?
Sư Niệm cắn môi nhìn Sở Húc Ninh đi ra ngoài, vươn tay cầm lấy cái đồng hồ báo thức ở đầu giường ném qua.
Chiếc đồng hồ đáp xuống chân Sở Húc Ninh, phát ra một tiếng động lớn, bước chân anh thoáng dừng lại, thở dài một tiếng, sau đó nhặt chiếc đồng hồ hình hoạt hình lên, đặt lại lên bàn.
Sư Niệm càng nghẹn uất, nhưng người kia vẫn giữ nguyên cái vẻ chẳng nóng chẳng lạnh đó.
Sở Húc Ninh bước vào bếp, lúc thái gừng thiếu chút nữa cắt vào tay.
Anh cúi đầu cười khổ, anh điên rồi sao?
Sư Niệm bực bội ngồi một mình trong phòng ngủ, cuối cùng tức tối thiếp đi mất.
Đây là cái Tết tồi tệ nhất cô từng có, tệ đến nỗi không thể tệ hơn.
Nhất là cái tên kia, rõ ràng là muốn cô phát điên mà chết. Chỉ còn lại ba ngày, cô muốn xem anh làm sao nói câu đó ra khỏi miệng được.
Lúc Sở Húc Ninh trở lại thấy Sư Niệm đã cuộn mình thành một quả bóng nhỏ ngủ thiếp mất.
Anh đặt bát canh xuống, tiếp tục chỉnh lại chăn cho cô rồi mới đi ra ngoài.
Hoạt động phía bên kia đã sớm tàn cuộc, bởi vì là thời gian thăm người thân nên khu nhà ở cho cán bộ cũng trở nên náo nhiệt hơn, đã gần nửa đêm mà bên dưới vẫn có người đi lại.
Sở Húc Ninh đứng bên cạnh cửa sổ, trong tay còn cầm di động.
Cho nên lúc Sở Húc Hiên nhận được điện thoại của ông anh Cả cũng là lúc anh vừa về đến khu nhà cán bộ.
“Hiếm lắm mới thấy anh chủ động gọi điện cho em đấy.” Sở Húc Hiên khẽ cười, “Vì chị dâu à?”
“Thằng nhóc này, chú mày lại ngứa đòn đấy hả.” Sở Húc Ninh trầm giọng nói, nhưng cũng không phủ nhận sự thật này.
“Sao hả, bị chị dâu làm cho thắt tim rồi?” Sở Húc Hiên căn cứ vào nguyên tắc trời cao hoàng đế xa, chẳng thèm sợ ông anh Cả nhà mình nữa.
“Không sao.” Sở Húc Ninh nghĩ, anh không nên gọi cuộc điện thoại này.
“Đừng mà, anh Cả, chúng ta tâm sự, tâm sự đi mà.” Sở Húc Hiên bước đến cửa nhà nhưng không đi vào mà tựa vào lan can thấp giọng nói, “Anh muốn ly hôn thật à?”