Cố Tỉ Thành: “...”
“Em đợi ở đây! Anh qua xem thế nào rồi bảo cô ta về!” Cố Tỉ Thành nói rồi cầm mũ của mình lên, đi ra ngoài.
Sở Lạc Nhất cũng chạy ra theo: “Đừng mà, người ta đường xa vất vả tới đây, ít nhất cũng phải mất hai tiếng, lúc này đã có mặt ở đây thì chắc chắn phải đi từ sáng sớm tim mơ rồi!” Sở Lạc Nhất cười híp mắt nói, bám theo Cố Tỉ Thành đi ra ngoài.
Cố Tỉ Thành nheo mắt nhìn Sở Lạc Nhất đang nhảy chân sáo xuống lầu, thế quái nào cứ có cảm giác cô nhóc này có chút không đáng tin thế nhỉ.
Đúng là Lục Tư Thần đi từ sáng sớm. Cô ta thấy bọn họ đi tới thì hít hít cái mũi rồi chỉ vào Sở Lạc Nhất, nói: “Tôi tới tìm cô đấy.”
“Ui chao, thật xin lỗi anh zai nhé, không cẩn thận cướp hào quang của anh mất rồi!” Sở Lạc Nhất mặt dày nói rồi quay sang nhìn Lục Tư Thần: “Chắc không phải cô đột nhiên phát hiện người mà cô yêu là tôi đấy chứ?!”
“Tôi thèm vào! Sở Lạc Nhất! Sao cô cứ không biết xấu hổ thế hả?” Lục Tư Thần lớn tiếng mắng.
“Tư Thần...”
Sở Lạc Nhất kéo Cố Tỉ Thành lại rồi đứng nhìn Lục Tư Thần đang tức đến giậm chân. Người biết cô sẽ hiểu cô chính là kiểu người nói chuyện thẳng thắn như vậy, cũng không thấy người nào thật sự mắng cô cả.
“Vậy cô tìm tôi làm gì?” Sở Lạc Nhất nhìn người bên ngoài, nhiệt độ hôm nay dưới không độ rồi, chẳng lẽ cô ta không thấy lạnh à?
“Cô đi ra đây! Đi mua đồ với tôi!” Lục Tư Thần ra lệnh nói.
Sở Lạc Nhất sờ sờ cằm của mình: “Lục Tư Thần, thật ra cô không có bạn bè gì hết đúng không! Thật đáng thương, ngay cả một người bạn để đi dạo phố cũng không có!”
Lúc này Sở Lạc Nhất cảm thấy cô gái tên Lục Tư Thần này dù lớn hơn mình đến vài tuổi, hiện giờ Lục Tư Thần đã hai mươi tư, hai mươi lăm rồi nhưng thật ra tính tình còn trẻ con hơn cả cô nữa.
Thật đáng yêu!
Lục Tư Thần bị người ta nói trúng tim đen liền tức giận nhìn chằm chằm Sở Lạc Nhất.
“Được rồi, được rồi! Đừng khóc đừng khóc! Tôi đi với cô là được chứ gì?” Sở Lạc Nhất thấy cô gái đứng trước mặt tức đến mức không nói được lời nào liền vội vàng lên tiếng: “Cô không phải là chị tôi, tôi là chị cô mới đúng!” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa đẩy cửa ra.
Cố Tỉ Thành: “...”
Chuyện này không có chỗ cho anh nói nữa rồi đúng không?
Sở Lạc Nhất phất phất tay với Cố Tỉ Thành, nói: “Anh zai chơi một mình đi, em phải đi dạo phố với em gái của em đây.”
“Ai là em của cô chứ? Tôi lớn hơn cô sáu tuổi đấy!” Lục Tư Thần lớn tiếng phản bác.
Sở Lạc Nhất cong môi cười giả lả rồi đẩy Lục Tư Thần lên xe, sau đó lại phất phất tay với Cố Tỉ Thành rồi theo lên xe cùng.
Cố Tỉ Thành: “...”
Chẳng phải là bảo anh đi ướp ô mai sao?
Thế quái nào lại thành cô đi cùng quả mơ kia luôn rồi?
Sau khi lên xe, Sở Lạc Nhất quay sang nhìn Lục Tư Thần đang lái xe rồi nói: “À thì... tôi vẫn chưa ăn sáng, chắc cô cũng chưa ăn cái gì đâu nhỉ?!”
Lục Tư Thần liếc nhìn cô, sắc mặt vẫn chẳng đẹp gì cho cam.
“Sao cô cứ cười híp mắt thế hả? Thật là đáng ghét!” Lục Tư Thần ghét bỏ nói.
Sở Lạc Nhất: “...”
Cái đầu cô ấy, là cô gọi ông đây ra ngoài, ông đây cho cô chút mặt mũi mà cô còn chê đấy hả?
Nếu không phải do ngày hôm qua thấy cô thật sự quá đáng thương thì hôm nay đừng hòng ông đây đi cùng với cô nhé!
“Lớn lên xinh đẹp thế này mà không cười thật quá đáng tiếc đúng không?” Sở Lạc Nhất vừa nói vừa nhìn con đường phía trước: “Lục Tư Thần! Với cái tính khí này của cô thì không có bạn bè cũng là chuyện bình thường, không cần cảm thấy mất mặt quá đâu!”
“Sao cô lại đáng ghét như vậy hả Sở Lạc Nhất! Cô thì có bạn bè chắc?” Lục Tư Thần kêu lên nhưng không hề có ý định đừng xe, đuổi người.
Sở Lạc Nhất biết ngay mà!
“Vậy cô dừng xe ở phía trước rồi đi mà tìm bạn của cô đi!” Sở Lạc Nhất cố tình nói vậy, thấy Lục Tư Thần tức giận muốn khóc thế này thật cảm thấy thoải mái quá đi!