Yêu tinh, yêu tinh, đây chắc chắn là yêu tinh.
Sở Húc Ninh nhìn chằm chằm người phụ nữ đang nằm dưới mình. Sư Niệm mỉm cười nhìn anh, cái chân đang quắp ở eo anh không ngừng cọ tới cọ lui.
Sở Húc Ninh bất thình lình cắn mạnh một cái lên môi cô, trong nháy mắt đã trút bỏ hết quần áo trên người, cùng cô lăn vào chiếc chăn điện đã được bật nóng.
Trong chăn, nhiệt độ dần tăng lên nhiệt độ cao nhất.
“Không được.” Đúng vào thời khắc mấu chốt, Sư Niệm bỗng hét lên.
“Sư Niệm, em muốn lấy mạng anh đấy à?” Sở Húc Ninh tức giận nói, nhưng không hề có ý định dừng lại.
Trong bóng tối, Sư Niệm thầm cắn môi mình, cố nhẫn nhịn khát vọng của bản thân, tay vẫn chống lên người anh, “Vẫn chưa tới một tháng.”
Sở Húc Ninh bỗng cứng đờ cả người, cứ như bị ai đó tạt cho một chậu nước lạnh, “Vậy mà em còn quyến rũ anh. Sư Niệm, em cố tình đúng không.” Hơi thở nóng rực của Sở Húc Ninh phả vào tai cô, bộ dạng này rõ ràng là đã tức lắm rồi nhưng lại không nỡ trút giận xuống người đang nằm dưới mình.
Sư Niệm cũng đang thở gấp. Cô cũng có dễ chịu hơn chút nào đâu, cách này đúng là lợi bất cập hại mà.
Sở Húc Ninh hung hăng cắn lên cổ cô một cái, sau đó lật người xuống khỏi người cô.
Sư Niệm vừa thở dốc vừa nhìn người bên cạnh. Sở Húc Ninh từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhưng hô hấp lại càng lúc càng nặng nề.
Sư Niệm: “...”
“Sở Húc Ninh, anh đang...”
“Im miệng.” Sở Húc Ninh bỗng lên tiếng trách cứ, giọng nói xen lẫn sự quẫn bách mà người khác có thể thấy được.
Sư Niệm: “...”
Anh đang nằm bên cạnh em đấy, em có phải kẻ ngốc hay mù dở đâu.
Sở Húc Ninh đứng dậy, còn chẳng mặc quần áo vào đã ra khỏi phòng ngủ.
Sư Niệm nhìn anh ra ngoài, lặng lẽ quay lưng lại, vụ làm ăn này không ổn rồi, hơi lỗ, anh vẫn còn năm người anh em của mình, cô phải làm sao đây?
Lúc Sở Húc Ninh quay lại đã là một tiếng sau, người trên giường cũng đã ngủ từ đời nào.
Anh đi tới ngồi xuống giường, vuốt ve gương mặt của cô. Cô nhóc này, phải tức giận đến mức nào mới dùng cách này để hành hạ anh chứ?
***
Cùng lúc đó, Cố Tỉ Thành đang ở trong ký túc xá, tình hình cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Cố Tỉ Thành nằm dưới đất đếm cừu còn Sở Lạc Nhất thì đang nằm trên giường xếp của anh không ngừng trêu chọc lên mặt anh.
“Sở Lạc Nhất, em mau ngủ ngay cho anh.” Cố Tỉ Thành tức giận nói.
“Em có làm gì anh đâu mà kích động thế? Hai đứa mình tâm sự chút đi.” Sở Lạc Nhất không ngủ được, đã thế lâu rồi không được gặp Cố Tỉ Thành nên cô thật sự rất muốn nói chuyện với anh.
Trong bóng đêm, Cố Tỉ Thành liếc nhìn cô một cái, “Anh không thích nói, chỉ thích làm thôi.”
“Ông chú bỉ ổi này, anh như vậy là không tốt đâu.” Sở Lạc Nhất dạy dỗ, “Chúng ta phải chú trọng vào việc giao lưu tinh thần nhiều hơn là thể xác chứ, anh nói có phải không?”
“Không phải!”
Sở Lạc Nhất: “...”
“Không ngờ anh lại là một anh đẹp trai nhà giàu như vậy, đúng là đau lòng quá đi mất.” Sở Lạc Nhất nói một đằng nghĩ một nẻo, rồi lại bắt đầu vờn vờn mặt anh, “Anh nói xem liệu hai người họ có ly hôn không?”
“Chuyện đó không biết nhưng anh biết sắp tới chắc chúng ta không kết hôn nổi đâu.”
“Nói chuyên tử tế xem nào, anh zai, thái độ này của anh rất không đoan chính đấy nhé.” Sở Lạc Nhất đánh một cái lên vai anh, lại nói: “Anh định xử lý cô bạn thanh mai trúc mã của anh thế nào đây?”