Từ đầu đến cuối, Sở Húc Ninh vẫn đứng đằng xa nhìn từng cái chai bị nổ tung giữa không trung bên đó, anh có thể thấy rõ khả năng bắn súng của Sư Niệm đã tốt hơn, không chỉ vì nó nhanh mà còn rất chuẩn nữa.
Một sọt chai rượu đã bị bắn vỡ, Sở Lạc Nhất xấu xa luôn dùng tốc độ nhanh hơn để ném chai vào những lúc mà họ đang thay băng đạn, nhưng dù có như vậy cũng vẫn không thể làm khó được hai người.
Sở Lạc Nhất chống hai tay xuống gối nhìn Sư Niệm và Tần Thiếu Bạch, “Hai người không thể thất bại một lần được hả, có thể suy nghĩ một chút đến cặp chân chạy sắp gãy của em đang hY vọng hai người có thể thất bại một lần được không?”
“Em chạy quá chậm.” Sư Niệm thay băng đạn xong nhìn Sở Lạc Nhất, cười nói.
Sở Lạc Nhất hung hăng lườm lại một cái, không định ném chai tiếp nữa, việc này đành phải giao lại cho người khác.
Sọt thứ hai được đưa lên, ở sọt đầu tiên rõ ràng Sư Niệm đã thắng.
“Lữ đoàn phó, đừng để thua đấy, nếu không sẽ làm mất mặt người của chúng ta lắm.”
“Đúng đấy Lữ đoàn phó, không thể thua chị dâu nhà Lữ đoàn trưởng được, bao người chúng tôi đang nhìn đây này.”
Đằng sau có người cười nói.
Tần Thiếu Bạch quay lại lườm người kia một cái rồi lại thay băng đạn.
Sư Niệm nhếch môi cười nhưng không lên tiếng, chỉ chăm chăm vào việc của mình.
Nhưng khi Tần Thiếu Bạch còn chưa kịp thay đạn xong thì khẩu súng trong tay anh ta đã bị Sở Húc Ninh đoạt mất.
Sư Niệm giật mình, thấy Sở Húc Ninh đang cúi đầu nghiêm túc thay băng đạn.
Sở Lạc Nhất lặng lẽ lùi về bên cạnh Cố Tỉ Thành, “Đệch, vương bài đối vương bài rồi.”
Cố Tỉ Thành xoa đầu cô, cũng bắt đầu vực dậy hứng thú. dù sao cũng phải biết rằng đã rất nhiều năm Sở Húc Ninh không tập bắn súng trước mặt người khác rồi, năng lực của anh vẫn dừng lại trong trí nhớ của mọi người ở mấy năm về trước.
Sư Niệm hơi cúi đầu, nắm chặt khẩu súng trong tay.
Sở Húc Ninh thay đạn xong nhìn về phía Sư Niệm. Sư Niệm mím chặt môi, thi thì thi, ai sợ ai chứ?
“Lấy quạt gió ra đây.” Sở Húc Ninh bỗng nói.
Mọi người nhất thời đều không phản ứng lại kịp, quạt gió là thứ chỉ khi nào bộ đội đặc chủng luyện tập mới dùng tới, nó có thể thay đổi và khống chế tốc độ gió trong phạm vi nhất định.
Trên cơ bản thì đây là kỸ năng mà chỉ có bộ đội đặc chủng hạng nhất mới thực hiện được.
Có phải Lữ đoàn trưởng hơi ác với vợ mình quá rồi không.
Họ thừa nhận, khả năng bắn súng của chị dâu tốt đến mức khiến họ không khỏi ngưỡng mộ, nhưng kia là quạt gió đấy.
Đội trưởng đội đặc chủng kịp phản ứng lại, bảo người đi lấy quạt gió tới rồi chuẩn bị thật tốt.
“Lão Sở, chỉ thi chơi thôi mà.” Tần Thiếu Bạch không nhịn được phải lên tiếng.
Sở Húc Ninh không trả lời anh ta mà vẫn nhìn chằm chằm vào Sư Niệm.
Sư Niệm hơi mím môi, nhìn lại Sở Húc Ninh bằng vẻ mặt bướng bỉnh.
“À ờm thì, hai người thi với nhau có muốn cá cược chút gì đó không, ví dụ như...” Không ly hôn hay gì gì chẳng hạn.
Sở Lạc Nhất có lòng tốt nêu ra ý kiến.
Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm, chờ cô lên tiếng.
Có lẽ, anh đang tìm cho mình một chiếc thang.
Sư Niệm ấn đạn vào “cạch” một tiếng, sau đó hít một hơi thật sâu đáp, “Không cần.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Sao lại từ chối thẳng thừng như thế? Chị ơi, em đang tìm cho chị một cơ hội tốt biết bao, sao chị lại không cần chứ?
Sở Húc Ninh khẽ cúi đầu, có chút mất mát nhưng cũng không đến mức để người khác thấy được.
Cái Sư Niệm muốn là anh phải cam tâm tình nguyện nói không ly hôn với cô chứ không phải vì đánh cược.
Hôn nhân, từ trước đến nay đều không phải trò cá cược.
Quạt gió được mang lên, hai bộ đội đặc chủng đi tới nhận nhiệm vụ ném chai rượu, tốc độ của họ nhanh hơn Sở Lạc Nhất rất nhiều, thế nên trong trận này rất nhiều người chỉ có thể nghe thấy tiếng súng và chỉ thấy những mảnh vụn thủy tinh của chai rượu bị bắn vỡ liên tiếp trong không trung.